Trịnh Giai nói xong thì cuối đầu im lặng.
Trịnh Anh châm tẩu thuốc, rít một hơi, sau đó khàn khàn hỏi:
- Minh Hạo, tại sao con không giết anh hai? Nếu lúc đó con đủ dứt khoát, hiện tại không cần bị bắt trói thế này.
Trịnh Minh Hạo mím môi không đáp.
Trịnh Anh lại nhấc mí mắt lên nhìn con cả, ra lệnh:
- Tiếp tục kể.
Trịnh Giai thở dài đáp:
- Cha à, người có cần vô tình đến thế không?
Trịnh Giai nheo mắt đầy nguy hiểm:
- Con quở trách ta?
Trịnh Giai bĩu môi đáp:
- Không dám, không dám, để con tiếp tục kể.
Hừ, sao không phải là ôm lấy hắn, nước mắt ngắn dài hô gọi " con trai, tốt quá, con đã về, tốt quá rồi, còn sống là tốt rồi, từ giờ con muốn cái gì ta cũng cho..." Không lâm ly cảm động thì thôi, ngay cả lời hỏi thăm ân cần cũng không nốt.
Nghĩ là nghĩ vậy, Trịnh Giai trên mặt hiển nhiên không để lộ.
Hắn kể tiếp.
Lúc tỉnh lại, hắn nhìn thấy mình đang ở nằm trong thùng xe bằng sắt, trên mũi chụp ống dẫn khí thông với bình oxi, quần áo trên người thay bằng loại chuyên dụng để trói tù nhân, tay chân đều bị trói lại, không làm được gì. Cho nên, hắn chỉ có thể chờ đợi.
Mấy người áp tải hắn từ đầu tới cuối đều im lặng.
Khi xe chạy, hắn bị trói toàn thân nằm hít oxi.
Khi xe dừng, hắn được mang đi cho uống nước và đi vệ sinh, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-lang-truc-ma-truc-ma/2464355/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.