Editor: demcodon
"Cho dù bây giờ mẹ đi không đến mấy ngày cũng sẽ trở về." Bạch Tuyết Thường hôn lên gương mặt nhỏ của Lôi.
Làm sao có thể nỡ rời khỏi tộc Tê Giác chứ. Trong hang động có nhiều dạ minh châu phát sáng như vậy, hàng trăm người lao động chịu thương chịu khó.
"Thật sao?" Mặt mũi Lôi tràn đầy mong chờ.
"Còn thật hơn trân châu." Bạch Tuyết Thường dùng tiếng Trung nói một câu.
Trong mười mấy ngày nay cô dạy bọn nhỏ học tập văn hóa, dùng số lượng lớn từ vựng tiếng Trung. Tương lai, cô không ngại dùng tiếng Trung làm ngôn ngữ chính thức của Tuyết Quốc. Cho nên đó là loại ngôn ngữ phổ biến trong thời đại này.
"Con chờ mẹ trở về." Lôi ôm lấy cổ cô, hôn lên môi cô.
Đàn ông tộc Tê Giác biết được nữ tù trưởng rời đi đều rất bất an xúm lại.
Cô liên tục hứa nhiều nhất 3-4 ngày sẽ trở lại tộc Tê Giác bọn họ mới bình tĩnh lại. Nhưng yêu cầu cô mang theo hai người đàn ông để bảo vệ sự an toàn của cô. Bạch Tuyết Thường biết bọn họ không yên tâm nên đồng ý.
Lúc gần đi, Bạch Tuyết Thường dạy mấy người đàn ông làm gạch mộc như thế nào. Chờ cô trở lại dạy bọn họ xây dựng nhà gạch mộc.
Dân tộc Hoa Hạ là một nền văn minh cổ đại vĩ đại, nhà gạch mộc đã phổ biến mấy ngàn năm. Cho đến thế kỷ 20 thập niên 80 mới dần dần bị nhà ngói thay thế.
Làm gạch mộc không phải công việc cần kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hoi-mau-he-nhat-ky-nhieu-chong-2/2521150/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.