Chương trước
Chương sau
Editor: demcodon


"Tự nguyện trở thành tiện nô, ha ha... sẽ có người ngu ngốc như vậy sao? Ai không biết đàn ông của đại tù trưởng không cần lo lắng ăn đói mặc rách, không cần lo lắng lúc săn thú thì bị dã thú ăn." Jesse không có tự giác ngậm miệng lại. Ngược lại cười đến không kiêng nể gì, chỉ vào Alex nói với nữ chủ nhân của mình: "Đây là người đàn ông có ngọn cỏ mọc dài trong lòng, đầu bị dã thú cắn, ha ha..."

Bạch Tuyết Thường nhếch khóe môi cười nhạt, nhớ tới một câu thế hệ sau bị cánh cửa siết chặt nói: thời gian và không gian thay đổi biến thành đầu bị dã thú cắn. Jesse thật sự là một người tuyệt vời.

"Nói xong chưa?" Alex lạnh lùng nói.

"À, hẳn là nói xong." Jesse nhướng mày.

"Nói xong thì nhanh chóng lăn đi, nói thật nhiều câu vô nghĩa." Alex liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp được Thương ôm vào trong ngực. Y không chút nào lưu tình đảo mắt qua cắt đứt tâm tình của Jesse, cất bước vòng qua hắn đi vào một gốc cây ăn quả trước đó. Y túm lấy một nhánh cây đầy trái bẻ gập lại và ném cho một nô lệ.

"Hái đi!" Một mệnh lệnh lạnh lùng từ giữa môi y phát ra, giơ tay túm lấy một cành khác bẻ.

Bạch Tuyết Thường ngây ra nhìn người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo kia. Cái gì? Đây là hái trái cây hay là trút giận? Nhưng sức lực của y cũng thật lớn, nhẹ nhàng có thể kéo xuống một nhánh cây to như cánh tay, có phải quá lợi hại rồi hay không?

Thương đặt Bạch Tuyết Thường ngồi lên một gốc cây chết héo, cho cô mang vớ vào để cho Ade bảo vệ bê cạnh mới xoay người đi hái trái cây.

Hoàn cảnh tự nhiên tàn khốc làm cho mấy người đàn ông hiểu được một đạo lý: không muốn đói bụng thì phải không ngừng lao động. Không có mấy người đàn ông giống như Rockning may mắn thỉnh thoảng xem săn thú làm thú tiêu khiển, xem hái trái cây dại làm vui chơi.

Nhưng Rockning thật sự có vui sướng không?

Một cảnh trên bờ sông lóe lên trong tâm trí của Ưng. Đôi mắt màu xanh thẳm lóe lên một tia đắc ý mỉa mai, ngẩng đầu lên nhìn nữ chủ nhân dưới bóng cây, gương mặt xinh đẹp thật đẹp đến rung động lòng người.

Ưng bóc vỏ một quả trái cây xong nhìn cô mỉm cười giơ tay: "Em nếm thử đi, là vị chua ngọt em thích."

Trái cây to như quả táo vậy, vỏ ngoài màu trắng, phần thịt là màu xanh lá. Sau khi chín lộ ra màu vàng, cắn một cái trong chua có vị ngọt, hơi giống hương vị trái kiwi. Nhưng lại ăn ngon hơn trái kiwi.

Thời tiền sử có rất nhiều thứ tốt, đáng tiếc tương lai gần như tuyệt chủng.

Bạch Tuyết Thường cắn một cái lại kêu Ưng cắn một cái, hai người chia nhau ăn chung trái cây.

"Trái cây này có tên không?"

"Đều kêu nó là trái cây vỏ trắng."

"Sau này kêu quả trắng đi!"

"Được!" Ưng gật đầu: "Em ở đây nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi làm việc, nghe lời. Dã thú đi ăn rất nhiều, ngàn vạn không được trêu chọc nó."

"Tôi biết, còn không phải là voi ma mút sao?"

"Voi ma mút là gì?"

"Chính là chúng nó." Bạch Tuyết Thường giơ tay chỉ vào những con vật khổng lồ thời tiền sử, kích thước như mấy ngôi nhà. Con người ở trước mặt chúng nó giống như hạt cát nhỏ bé: "Ở trước mặt chúng nó, chúng ta giống như chuồn chuồn hoặc là con bướm. Anh Ưng à, anh sẽ cảm thấy chuồn chuồn và con bướm có uy hiếp với anh không?"

"Đây là kiểu so sánh gì?"

"Kiểu so sánh này chính là không cần lo lắng voi ma mút sẽ làm hại tôi." Lúc Bạch Tuyết Thường muốn nhón chân lên hôn thì người đàn ông này quá cao lớn. Cô nhón chân cũng không với tới miệng hắn, hai tay vòng lấy cổ hắn không vui hờn dỗi nói: "Anh cúi đầu xuống!"

Ưng ôm eo thon của cô hôn một lúc, đôi mắt xanh thẳm chiếu ra những ánh sáng tuyệt đẹp: "Chủ nhân, có thể nhặt được em thật tốt."

"Anh Ưng, tôi có thể bị anh nhặt được cũng thật tốt."

Ưng cười sáng lạn, hắn sẽ không nói cho cô biết trước khi nhặt được cô đã vô tình gặp được con trai tù trưởng tộc Rắn. Nếu không phải trời cao quan tâm thì cô sẽ bị người tộc Rắn nhặt được, thật sự là người có may mắn đến cản không được.

"Tôi muốn hái trái cây giúp anh, anh Ưng." Bạch Tuyết Thường đứng lên.

"Không được!" Ưng nghiêm khắc từ chối, nếu bàn tay mịn màng nhỏ bé của cô bị thô ráp thì làm sao đây. Hắn liếc mắt nói với mắt Ade: "Trông cô ấy cho tốt."

Ưng dặn dò xong xoay người đi hái trái cây.

Ade bóc vỏ trái cây đưa qua.

Bạch Tuyết Thường cầm nó trong tay chỉ sang bên cạnh: "Anh cũng ngồi xuống đi, đứng không mệt à?"

Ade không nói một tiếng ngồi xuống.

Bạch Tuyết Thường phát hiện đôi mắt của y giống như Jesse đều là màu tím, tỏa sáng rực rỡ giống như thạch anh tím. Cô dùng ngón tay nâng cằm y lên, đôi mắt như nho đen lóe lên: "Ade, có ai nói với anh trông rất đẹp hay không?"

"Chủ nhân!" Gương mặt Ade đỏ lên chân tay luống cuống.

Bạch Tuyết Thường có chút thiện cảm với người đàn ông thành thật này. Cô ngẩng đầu lên hôn lên trên môi y: "Ade, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"

"17..." Trên môi Ade ẩm ướt, cơ thể mạnh mẽ run rẩy, dương vật dưới háng không biết chống da thú lên từ bao giờ.

"Mới 17 tuổi, tôi còn nghĩ rằng cậu 20 tuổi."

Đàn ông thời tiền sử cơ thể cao lớn và oai phong, rất khó dùng ánh mắt tương lai đánh giá. 17 tuổi, nhỏ hơn cô 1 tuổi, vẫn chưa thành niên đã phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ cô sao?

Bạch Tuyết Thường cảm thấy có lỗi.

"Làm khó cậu rồi." Cô lại hôn trên môi y.

Mùi hương trên người thiếu nữ tỏa ra bay thẳng vào mũi người đàn ông, eo thon, làn da trắng như tuyết, cặp vú trắng hồng nửa che nửa lộ. Ade nhìn đến mặt đỏ tai hồng, nhịp tim tăng tốc.

"Muốn sờ thì cứ sờ đi!" Bạch Tuyết Thường bắt lấy tay y đặt lên ngực mình, áo bơi màu hồng cởi xuống rốn, cặp vú bị y bóp trong tay tạo thành hình kỳ lạ.

Đột nhiên đau nhói, y thế mà kéo nụ hoa mình. Tại sao lại học được chiêu này của Jesse như thế?

Chỉ là y dùng sức kéo nhiều hơn và đau hơn Jesse, cậu bé này xuống tay không nhẹ không nặng.

Ade mặc dù mới 17 tuổi, ở trong lĩnh vực làm tình lại không phải tay mơ, cúi đầu cắn một bên vú của cô. Đôi tay lướt qua bung trơn mềm tiếp tục đi xuống, tìm âm đế giữa hai chân là chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể phụ nữ.

Hai ngón tay bóp chặt, vuốt ve ấn xuống.

"A!" Bạch Tuyết Thường hét lên ôm cổ y.

Cô đã đánh giá thấp cậu bé này. Hóa ra là tay già đời trong tình trường.

"Chủ nhân, tôi muốn ăn dịch nhờn của em!" Ade vội vàng nói, giơ tay đổi tư thế ngồi của cô biến thành đứng thẳng, kéo quần bơi hồng phấn xuống. Y quỳ gối giữa hai chân cô, ngửa đầu dùng tay tách hai môi âm hộ ra, vươn đầu lưỡi cắm vào âm hộ.

Đầu lưỡi đâm lung tung vào âm hộ.

Thật ngứa!

Dịch nhờn chảy từng đợt vào trong miệng y, cô nghe thấy tiếng y nuốt.

"Ưm ưm..." Cô cắn chặt môi dưới nhỏ giọng rên rỉ, không dám quá lớn tiếng sợ đàn ông xa lạ nhìn thấy dáng vẻ động dục xấu xí của cô.

Chỉ mong không có ai chú ý tới cô. Chỉ mong không có ai rình coi.

Cửa cúc huyệt bị căng ra thô bạo. Là ngón tay của y.

Ade từ lâu đã muốn chơi cúc huyệt của cô, bên trong trực tràng vừa cảm giác trơn vừa hồng, thật là mất hồn. Đầu ngón tay của y uốn lượn, dùng sức cắm một cái.

"A... đau..." Hai chân Bạch Tuyết Thường run rẩy, ôm lấy một nhánh cây rũ xuống trên đầu dùng để chống đỡ cơ thể.

Ade quỳ gối phía dưới phát ra nói mớ mơ hồ không rõ: "Chủ nhân nhanh cao trào đi, cho tôi ăn dịch nhờn đi..."

Cậu nói cao trào thì cao trào à? Khốn kiếp! Bạch Tuyết Thường mắng trong lòng!

Nhưng mà...

"Không!" Cô hét lên chói tai, cơ thể run rẩy co giật, cơ thể không ổn định mềm nhũn xuống, bị thiếu niên phía dưới giữ chặt. Y há to miệng cắn hết âm hộ của mình, dịch nhờn chảy ra ào ạt chảy vào trong miệng của y.

"Đừng cắn, đau quá."

Thiếu niên này quả thật chính là ác ma.

Sau khi cao trào cả người mềm nhũn bị y ôm vào trong ngực.

Cả người mềm mại không có một chút sức lực, còn vất vả hơn lúc làm tình với Thương nữa.

"Mùi vị của chủ nhân thật thơm." Ade chép chép lưỡi, đây là lần đầu tiên y ăn được nhiều dịch nhờn của cô như vậy. Mấy lần trước chỉ là lướt qua vài cái. Bây giờ giống như dã thú đói khát nhiều ngày, đột nhiên ăn được đồ ăn ngon miệng.

"Chủ nhân, tôi có thể làm tình với em không?"

"Tối hôm qua không phải mới làm tình sao?"

"Nhưng bây giờ còn muốn làm tình." Ade kéo tay cô cầm dương vật căng cứng nổi gân máu kia, mắt tím một mảnh mờ mịt: "Ade nhịn không được, chủ nhân..."

Bạch Tuyết Thường nằm đơ trong ngực y yếu ớt nói: "Tôi sao có tinh lực như cậu chứ."

Đôi mắt tím của Ade hiện ra sự thất vọng: "Được rồi chủ nhân, tôi sẽ chịu đựng."

Cậu tốt nhất mà chịu đựng! Bạch Tuyết Thường hiểu được sau này ở riêng với ác ma nhỏ ngàn vạn không được trêu chọc y động dục. Dáng vẻ cậu bé tinh nghịch này động dục rất đáng sợ. May mắn y biết chịu đựng!

"Nhanh chóng mặc quần áo cho tôi." Cô giục y, bộ đồ bơi ba mảnh bị y cởi xuống, trần truồng ngồi trên đùi y quả thật kỳ cục.

Dáng vẻ động dục của cô không bị đàn ông xa lạ nhìn thấy chứ?

Ai, kỳ thật nhìn thấy cũng không có gì. Mấy ngày nay xuyên qua, lúc động dục trước mặt mọi người còn ít sao?

Con người thời tiền sử tôn trùng sinh dục, lúc làm tình giống như động vật bất kể thời gian và địa điểm hạn chế.

Tại sao còn không mặc quần áo cho cô? Bạch Tuyết Thường nhắc mí mắt lên nhìn ác ma đang cầm quần bơi nhỏ của cô liếm. Cô giật lấy một cái, liếm ướt rồi làm sao mặc đây?

Muốn tránh xa ác ma này một chút!

Bạch Tuyết Thường cầm đồ bơi tránh xa mấy chục mét thấp thoáng dưới đám cỏ tranh, thấy Ade muốn đi theo ra dấu cho y đứng lại, thấy y không đến mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi ở trong cỏ tranh run rẩy mặc đồ bơi.

Mới vừa mặc vào quần bơi nhỏ, áo trên vẫn chưa mặc kịp đã thấy một người đàn ông cao lớn đi đến vén da thú lên, dương vật khổng lồ cứng lên. Ngoại trừ Thương, đâu là lần đầu tiên cô nhìn thấy dương vật to như vậy, nó to gần bằng cổ tay của cô. Sau đó thấy lỗ niệu đạo kia hé mở miệng...

Trời ơi! Y muốn đi tiểu! Bạch Tuyết Thường sợ hãi.

Xè xè... một dòng nước tiểu ấm phun xuống từ trên đầu.

Dòng nước tiểu lớn giống như vòi nước máy phun ra, ào ào phun ra.

Bạch Tuyết Thường ôm lấy đầu mình, hy vọng đừng phun vào miệng và lỗ tai mình.

Cỏ mọc đến eo ướt đẫm nước tiểu dính trên người, tất cả đều là nước tiểu đàn ông.

Má ơi, bị nước tiểu đàn ông bắn đầy đầu đầy người, thật là khủng bố.

Khó khăn chờ người đàn ông tiểu xong. Bạch Tuyết Thường vừa nhấc đầu lên đối diện là một đôi mắt màu hổ phác. Thì ra là Alex.

Alex cũng phát hiện cô, đôi mắt ngạc nhiên mở to. Chờ y phát hiện dương vật còn đang đối diện với mặt cô vội vã buông da thú xuống. Gương mặt đẹp trai đỏ bừng, mặt mũi tràn đầy mất tự nhiên.

"Ừm... xin lỗi..." Alex lắp bắp nói, tầm mắt dừng trên nụ hoa hồng hào của cô, có một giọt nước tiểu còn dính trên nụ hoa, xinh đẹp trong trẻo không thể tả.

Bạch Tuyết Thường giống như rớt vào nồi canh súp gà đứng lên, cặp vú dính nước tiểu trắng nõn vú lung lay, từng giọt nước tiểu từ trên da trắng chảy xuống đùi, đến trên bàn chân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.