Mạn Tâm nhìn vào bàn cờ, hạ xuống nước cờ cuối cùng. Nhưng vẫn hòa.“Không chơi nữa.” Nàng cảm thấy hơi đói, cũng có chút mệt. Nhưng mà vừanói xong nàng liền phát hiện, sắc trời đã hoàng hôn, lập tức đứng lên,“Trời đã tối rồi.”
“Mới đó mà sắc trời đã tối thế này, không biết tiểu thư…” Nam nhân còn chưa kịp thốt ra câu nói kế tiếp.
Nhưng Mạn Tâm đã biết hắn muốn hỏi mình có muốn đi không? Chỉ là, Phó Vân chưa trở về, đến bây giờ đã hơn một canh giờ rồi, vì chuyện gì màhắn còn chưa trở về? Hắn cố ý ư? Nếu nàng bị bỏ lại ở nơi này, nàng phải làm sao bây giờ?
Nhìn thấy sắc trời đã tối, nàng trốn đi cũng đã nửa ngày, không biếtSong Nhi có đi tìm mình hay không? Nếu tìm không thấy thì sẽ như thếnào? Mộ Dung Ưng đã biết chưa? Nếu biết thì sẽ huy động người tìm kiếm,lúc đó sẽ rất phiền phức. Đáng sợ hơn cả là hắn sẽ tìm thấy nàng ở đây,lúc đó chẳng phải hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, không được, nàng không thể ở lại, nàng phải về, nhưng làm như thế nào để cùng hắn ta nóichuyện, suy đi nghĩ lại tìm trăm ngàn cớ, cuối cùng nàng vẫn nên nóithẳng…..
“Thực xin lỗi, trên người của ta không có mang bạc, mà bằng hữu củata cũng chưa quay lại. Nếu ngươi tin tưởng ta, ngày mai ta sẽ đưa tớicho ngươi, còn đưa thêm cho ngươi một ngàn lượng có được không?” Nàngdùng giọng điệu thương lượng.
“Tiểu thư, ngươi chắc đã từng nghe nói qua, có hai loại bạc không thể nợ. Loại thứ nhất chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582706/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.