Ba ngày sau.
Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân vừa về tới vương phủ, cũng cảm thấy bất thường, vương phủ ngày hôm nay sao lại im lặng có chút dọa người, đếncả một người hầu cũng không thấy.
“Đại ca, người trong vương phủ của huynh không phải bỏ trốn hết đấy chứ!” Dương Tử Vân bắt đầu vui đùa.
“Đệ cảm thấy có thể sao?” Mộ Dung Ưng lườm hắn một cái, cất giọng hô: “Người đâu?”
Nói đã lâu, cũng chẳng nhìn thấy có người đi ra, hắn khẽ nhíu mày,sao lại thế này? Hắn tuyệt đối không tin hạ nhân bỏ trốn tập thể, chưakể mình phát tiền công cũng không ít. Vả lại bọn họ nên biết nếu nhưkhông có mệnh lệnh của hắn mà chạy trốn thì chẳng khác nào tự tìm đườngchết.
“Đại ca, có chuyện gì xảy ra không?” Sắc mặt của Dương Tử Vân trở nên nghiêm túc.
“Đi xem thử.” Lúc này phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Ưng chính là đi đến Mạn Tâm các, nàng đừng bao giờ xảy ra chuyện gì nha.
Gió xuân ấp áp thổi qua hoa đào, trên cành đào chim chóc kết thànhtừng đôi, nụ hoa hé nở à ya, à ya, chàng so với hoa còn tuyệt vời hơn,khiến ta không quên được à yaaa, à yaa, thu đi xuân đến xin nhớ rõ người yêu ta ơi, ta vẫn ở chỗ này đợi chàng trở về, chờ chàng trở về ngắm hoa đào nở.
Vừa tới Mạn Tâm các, chợt nghe được một tiếng ca êm tai tuyệt vời vọng ra từ bên trong.
“Đại ca, huynh nuôi ca nữ trong phủ khi nào vậy, sao đệ lại không biết?” Dương Tử Vân kinh ngạc hỏi.
“Ta còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582680/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.