Lão già kia được hắc y nhân mang ra ngoài, sắc mặt so với lúc trước cũng dễ nhìn hơn.
“Các ngươi muốn bắt ta là vì những nữ tử mất tích này sao?” Hắn mở miệng, thanh âm không mấy to.
“Phải.” Mộ Dung Ưng đáp rất đơn giản.
“Vậy các ngươi có thể đi được rồi, từ nay về sau sẽ không có ngườimất tích, cho dù có mất tích cũng không liên quan gì đến Vô Ưu Đườngchúng ta.” Lão già nhìn hắn nói.
“Ngươi có ý gì?” Mộ Dung Ưng quan sát hắn, chẳng lẽ sau này hắn không cần hút máu để luyện công sao?
“Nghe không hiểu sao? Ta lấy thân phận là môn chủ Vô Ưu Đường ra thề, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không có nữ tử bởi vì Vô Ưu Đường chúng taluyện công mà mất tích.” Mặc dù lão già không chỉ tay thề nguyền, nhưnglời nói của hắn rất nghiêm túc, làm cho người ta không thể không tin.
Nhưng trong lòng Mạn Tâm vẫn còn nghi hoặc, dù sao lời thề cũng chưađủ. Nếu muốn lật lọng cũng không phải không có khả năng, cứ nghĩ vềnhững nữ tử chưa già đã yếu này, thật sự thấy không thể buông tha chohắn.
“Ngươi tưởng nói như vậy là được sao? Chúng ta dựa vào cái gì để tinngươi?” Dương Tử Vân thẳng thắn hỏi ra mối nghi hoặc trong lòng.
“Tất cả mọi người trong Vô Ưu Đường đều ở đây, chẳng lẽ ta nói dốitrước mặt thuộc hạ sao? Ngươi cũng nên biết, Vô Ưu Đường ta, nói được là làm được.” Sắc mặt lão già có chút phẫn nộ khi có người hoài nghi lờihắn nói.
Ánh mắt của Mộ Dung Ưng thâm trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582674/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.