Một lát sau, Mạn Tâm không cảm thấy đau đớn, chẳng lẽ mình đã chết,lén mở mắt ra mới phát giác trước mắt chẳng hề có một bóng người, nhưngcảnh tượng trước mắt làm nàng biết mình còn ở đây, nàng vẫn chưa chết,sao lại thế này? Không phải có người muốn giết nàng sao? Người đâu?
“Vừa rồi là Tử Vân đùa giỡn với ngươi, bây giờ mau thay y phục, chúng ta rời khỏi nơi này.” Mộ Dung Ưng nói, đưa một bộ y phục màu đen đếntrước mặt nàng, lúc nàyđã gỡ khăn bịt mặt xuống.
“Ngươi?” Mạn Tâm kinh ngạc nhìn hắn, sao lại là hắn? Hắn vào bằngcách nào? Chỉ có điều nhìn thấy hắn trong khoảnh khắc này, trong lòngmừng như điên, bởi vì nàng biết mình được cứu, rồi lập tức bổ nhào vàotrong ngực hắn, “Ngươi rốt cuộc đã tới.” Giọng điểu giống làm nũng, lạivừa trách cứ.
“Không sao rồi, bổn vương đã nói sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyệnmà!” Tay của Mộ Dung Trần nhẹ nhàng vỗ về nàng, cảm thấy trong lòng thật sự rất phức tạp.
“Ta biết.” Mạn Tâm ôm chặt lấy hắn, tựa như trong bóng đêm nhìn thấy hào quang.
Dương Tử Vân cứu Mạnh tiểu thư tỉnh dậy, bảo nàng mặc quần áo tử tế,vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mạn Tâm tựa vào trong lòng đại ca, phẫnnộ lập tức kéo nàng ra, “Tránh ra, đừng mê hoặc đại ca của ta.”
“Mắc mớ gì tới ngươi, ta thích như vậy!” Mạn Tâm phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, vừa rồi còn chưa tính sổ với hắn.
“Có ta ở đây, ngươi đừng hòng!” Dương Tử Vân đối nghịch cùng nàng,hắn tuyệt đối không thể để cho giữa đại ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582658/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.