Mộ Dung Ưng lần theo mùi hương, truy tìm dọc đường đi. Khi tới chỗrừng cây, mùi hương đột nhiên biến mất, trong rừng cây hoàn toàn yêntĩnh, không có chút dấu hiệu nào chứng tỏ đã từng có người tới đây, cũng không có lối ra.
Hắn cẩn thận lục soát, cũng không tin bọn họ nhiều người như vậy bỗng dưng biến mất không để lại chút dấu vết.
“Đại ca, có phát hiện được gì không?” Dương Tử Vân đuổi theo tới, dừng lại bên cạnh hắn.
“Ta đuổi tới đây thì không ngửi được mùi hương kia nữa, nơi này nhấtđịnh có cơ quan hay mật đạo gì đó.” Mộ Dung Ưng khẳng định, nếu khôngmùi hương sẽ không biến mất không một dấu vết như thế.
“Chúng ta cẩn thận lục soát ở đây một chút, chỉ cần có mật đạo lànhất định tìm ra.” Dương Tử Vân nói, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm manh mối ở bốn phía.
“Tử Vân, đệ thấy thân thủ của bọn họ có giống người của môn phái nào không?” Mộ Dung Ưng vừa tìm kiếm vừa hỏi.
“Đại ca, thứ lỗi cho đệ hiểu biết kém cỏi, tuy giao đấu tới mấy chụcchiêu, nhưng đệ cũng không nhìn ra, chỉ có điều đệ tin lai lịch của đốiphương nhất định không tầm thường, hắn dám phái ra nhiều người như vậy,cướp đoạt toàn bộ nữ tử của hội tuyển Thánh nữ, cũng đủ biết hắn khôngđể triều đình trong mắt, nhưng xét thấy ai trong thiên lại có lá gan lớn như vậy?” Dương Tử Vân nghi hoặc nói về bọn người được phái đến, khôngdám suy đoán bừa bãi.
“Không sai, đây cũng là điểm làm ta nghi hoặc khó hiểu, xem ra chỉtìm được người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582651/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.