Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng, trong mắt không có một tia thươngtiếc cùng cảm thông, bước vài bước đến trước mặt nàng, “Bây giờ ngươirốt cuộc đã biết cái gì gọi là tự làm tự chịu rồi chứ! Cũng do ngươingày đó chấp nhặt chuyện nhỏ không đáng kể với họ, ngươi rõ ràng là lòng dạ hiểm độc, thật sự chết không có gì đáng tiếc.”
“Nếu ngươi muốn giết ta, thì động thủ ngay đi.” Mạn Tâm nhắm mắt lại, đau đớn khiến tiếng nói của nàng cũng trở nên yếu ớt, nàng thật sự đãkhông chịu nổi, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị người khác đánh qua,giờ lại chịu tra tấn như vậy.
“Ngươi muốn chết phải không? Tưởng chết rồi là xong sao? Bổn vươngcàng muốn ngươi còn sống.” Mộ Dung Ưng lập tức quay người phân phó:“Người đâu, lập tức tìm thái y, sau đó phái hai nha hoàn trông chừngVương phi, không được để Vương phi xảy ra bất trắc.”
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ xoay người rời đi.
“Tử Vân, đệ cùng ta đến thư phòng, ta có việc muốn thương lượng với đệ.” Mộ Dung Ưng vừa nói vừa bước ra ngoài địa lao.
“Dạ, đại ca.” Dương Tử Vân đi theo sau hắn.
“Chờ một chút.” Mạn Tâm lên tiếng gọi hắn lại, khổ sở cố hết sức lấytay vịn tường miễn cưỡng đứng dậy nhìn hắn nói: “Nếu… nếu ta cho ngươibiết ta không phải Trữ An công chúa, ngươi có tin không?” Nàng khôngmuốn chịu đựng một cách vô nghĩa, loại tra tấn này vốn không nên dànhcho nàng.
Mộ Dung Ưng hơi dừng bước, xoay người bước vài bước đến trước mặtnàng, “Ngươi lại muốn chơi trò gì? Ngươi không phải Trữ An công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582633/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.