Trong địa lao tản ra một mùi hắc ám ẩm ướt khác thường, trên nóc nhàchỉ có một cửa sổ nho nhỏ xuyên qua chút ánh sáng ảm đạm, bên cạnh bàyra các dụng cụ roi da, móc, bàn là… Có thể nói cái gì cần có đều có, làm cho người ta cảm thấy u ám, khủng bố.
Cơn gió âm u lạnh lẽo thổi qua người Mạn Tâm, làm nàng cảm thấy lạnh, ôm người ngồi lên chiếc giường đá đã trải rơm rạ bên cạnh, nàng chẳngthể nào ngờ được, dụ yêu thế nào mà trái lại chính mình bị vào địa lao,một mớ nghi vấn trong đầu chờ đợi được giải đáp, nhưng nàng lại khôngthể nào biết đáp án.
“Đại ca, nghe nói nữ nhân kia đâm huynh bị thương, vết thương huynhthế nào rồi? Có nặng lắm không” Sắc mặt Dương Tử Vân lo lắng, chạy vọtvào phòng ngủ của hắn.
“Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, thái y đã băng bó miệng vết thương rồi.” Mộ Dung Ưng mặc y phục tử tế nói.
“Vậy là tốt rồi.” Dương Tử Vân thở phào ra, lại nghi ngờ hỏi: “Đạica, nữ nhân kia căn bản không biết võ công, dựa vào võ công của huynh,có nên bị ả thương tổn được không, chẳng lẽ ả lại đánh lừa, hạ độchuynh?” Hắn chỉ có thể nghĩ ra lý do này.
“Lừa hạ độc ta! Ả chẳng có bản lĩnh đó đâu.” Mộ Dung Ưng nhìn hắn ta nói.
“Vậy sao huynh lại bị thương?” Dương Tử Vân khó hiểu nhìn hắn, đột nhiên tỉnh ngộ, “Chẳng lẽ lại chính là đại ca?”
“Không sai.” Hắn gật gật đầu, “Chỉ có điều ả thực sự muốn ám sát ta, ta chẳng qua tương kế tựu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582627/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.