“Thuộc hạ tham kiến vương gia.” – Mộ Dung Ưng vừa đi đến Mạn Tâm các, thị vệ canh giữ ở cửa vội vàng hành lễ.
“Các ngươi trước tiên lui xuống.” – Hắn phân phó.
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ lui xuống.
Trong phòng, Mạn Tâm cùng Song nghe được thanh âm từ cửa truyền đến.Song Nhi nói: “Công chúa, Vương gia đến đây, nô tỳ xin lui xuống trước.”
“Ừ, đi đi.” Mạn Tâm gật gật đầu.
Song Nhi mở cửa ra, vừa lúc nhìn thấy hắn tới cửa, hơi hơi hành lễnói: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Sau đó đóng cửa kỹ rồi lui xuống.
“Người đã đến rồi.” – Mạn Tâm nhìn thấy hắn, tùy ý bắt chuyện.
Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng, quần áo màu lam nhạt, tóc tùy tiệnvấn lên, cài một cái ngọc trâm đơn giản, duyên dáng yêu kiều đứng ở nơiđó làm cho người ta cư nhiên có chút cảm giác tươi mát thoát tục.Sao hắn có thể dùng những từ ngữ ngày để hình dung nàng? Nàng tuy cũng rất đẹpnhưng là lòng dạ cùng mỹ mạo của nàng chính là hai thái cực đối lập. Aimà tin được một nữ nhân xinh đẹp như vậy cư nhiên lại có tâm địa như rắn rết.
Lời nói lạnh như băng không mang theo một tia ấm áp, thậm chí cực kỳchán ghét: “Thật ra ngươi muốn làm cái gì? Thẳng thắn đi, Bổn vươngkhông có thời gian cùng ngươi diễn trò.”
Mạn Tâm cười ảm đạm, nhẹ nhàng đến bên người hắn. Ngón tay ngọc phấtqua vạt áo hắn “Vương gia, trí nhớ của người dường như không tốt. Ngườiđến chính là làm nghĩa vụ của phu quân, tại sao lại nói là cùng ta diễntrò? Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-hat-my-nhan-cua-lanh-vuong/1582622/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.