Dáng vẻ của Nhạc Minh Tâm vẫn cứ giống như hồi cấp ba, nắm viên kẹo ấy trong lòng bàn tay, suốt cả dọc đường về. Vừa về đến nơi cậu liền thả viên kẹo xuống bàn, nhìn rồi lại nhìn, vừa nhìn nhiều thêm một chút thì đỏ từ mặt tới tận mang tai, vậy là ném viên kẹo vào ngăn kéo, mà ngăn kéo vừa đóng thì lại mở nó ra, lấy viên kẹo lưu loát bóc thả vào miệng, vẫn là sự ngọt ngào như trong trí nhớ.
Khoảng thời gian cao trung ấy đọng lại từng chút từng chút, tựa như hạt giống bé nhỏ trải qua một mùa đông dài, lúc này đã vào xuân, hạt giống ấy chầm chậm lớn dần trồi lên từ đất, mọc lên một mầm non xanh biếc. Từ đáy lòng của Nhạc Minh Tâm có một giọng nói thì thầm, nói không chừng người mà Hạ Thành An thích thời cao trung chính là cậu. Nhưng cái âm thanh ấy còn chưa kịp khuếch đại, đã lại bị chính cậu bác bỏ.
Thích một người, chính là kìm lòng không được mà cứ muốn ở sát bên người ấy, mặt dày mày dạn mà dính lấy. Nhưng nhìn thế nào đi chăng nữa thì sự đối đãi của Hạ Thành An với cậu chẳng khác gì sự đối đãi giữa hai người bạn học cũ lâu ngày không gặp với nhau, chỉ có khác là so với bạn học cũ lâu ngày không gặp thì họ có thêm một tầng quan hệ nữa ở trên giường mà thôi.
Nghĩ tới đây, Nhạc Minh Tâm với cái việc mặt mình mới rồi đã đỏ tới tận mang tai thì vừa hối hận lại vừa cảm thấy thẹn.
Cậu bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-gan-gang-tac/47818/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.