Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33
Chương sau
Nhạc Minh Tâm vừa ho vừa xua tay với mấy người đang nhìn mình, nói đứt quãng: “Không, không việc gì …. Khụ khụ … Là bị sặc thôi ….” Tân Nghiêu quỳ lên trên một cái ghế, hai tay chống trên quầy bar, nhìn qua thấy Nhạc Minh Tâm như thế thì cười nói: “Bình thường cậu không uống à?” Nhạc Minh Tâm ho đến chảy cả nước mắt, mũi hồng hồng, giống như vừa khóc, uống ngụm nước ấm: “Rất ít khi uống.” Tân Nghiêu hỏi: “Độc thân?” Nhạc Minh Tâm không nghĩ đột nhiên đề tài lại xoay chuyển như vậy, lại uống thêm ngụm nước ấm nữa, cậu ngẩng đầu lên nhìn Tân Nghiêu. “Ừm, còn độc thân.” “Oa,” Tân Nghiêu liếc nhìn Hạ Thành An một cái, nói, “Lão Hạ nhà chúng tôi cũng đang độc thân nha.” Khang Thần kêu lên: “Anh cũng độc thân nữa.” Tân Nghiêu ‘xùy’ một tiếng, nói: “Không dám dẫn mối cho anh đâu.” Hạ Thành An không tỏ vẻ gì, chỉ yên lặng uống ly rượu đã một lần nữa được rót đầy của mình. Thấy không khí trùng xuống, Tân Nghiêu lại đề nghị: “A, tôi mua pháo hoa đó, lên trên mái bắn pháo hoa đi.” Khang thần kinh hãi: “Pháo hoa? Đừng bắn, anh đây không muốn đêm 30 tết phải ngồi chồm hỗm trong cục cảnh sát đâu.” Tân Nghiêu nói là làm, mang theo vài chai rượu, cô quá lười để đi vòng liền dùng tay với chân đạp một cái nhảy qua quầy bar, đáp: “Là pháo hoa dạng nhỏ thôi.” Nhạc Minh Tâm cũng đi xuống từ cái ghế cao tại quầy, có chút đứng không vững, cả người ngả ra sau ngã vào lòng Hạ Thành An. Một tay Hạ Thành An chống vào ghế của mình, một tay thì đỡ lấy thắt lưng Nhạc Minh Tâm, nói: “Đứng vững.” “Cảm ơn …” Nhạc Minh Tâm cảm thấy có lẽ bản thân uống hơi nhiều, đầu óc có chút trướng trướng, mặc có một chiếc áo len màu đen cũng thấy nóng. Đúng là pháo hoa dạng nhỏ. Tân Nghiêu hào hứng khua khua que pháo sáng đang cầm trong tay, từ lan cam của tầng mái nho nhỏ, nhìn ra xa có thể hàng vạn ngọn đèn trong thành phố. Ba người đàn ông còn lại, ngồi lên ống nước bằng kim loại trên mái, mỗi người cầm một que pháo sáng, mặc cho nó cháy từ đầu tới cuối. Đốt xong một que rồi, Nhạc Minh Tâm đứng dậy, lấy thêm một que mới, ngồi xổm xuống cùng Tân Nghiêu, rồi cố che chắn để châm lửa. Tân Nghiêu cầm que pháo mà đốt trong màn đêm tối, ánh lửa lưu lại tàn ảnh hợp thành hình vẽ, Tân Nghiêu vui vẻ cười lớn, Nhạc Minh Tâm quay lại một đoạn video ngắn cho cô. Nhạc Minh Tâm vừa quay vừa cười vui vẻ, hỏi: “Chị, chị đang vẽ trái tim à?” Tân Nghiêu cười to: “Là cái mông!” Hai người cùng cười ngốc giống nhau. Khang Thần thấy đã đốt hết pháo hoa, liền lấy một điếu thuốc ra châm, đưa cho Hạ Thành An một điếu, Hạ Thành An lại khoát tay từ chối, Khang Thần thấy hắn luôn chăm chú nhìn hai người kia cười đùa, thì nhỏ giọng hỏi: “Không có ý nghĩ gì à?” Hạ Thành An nghi hoặc hỏi lại: “Ý nghĩ gì?” “Biết rõ còn hỏi,” Khang Thần cầm chai bia, lấy cổ chai huých huých vào người Hạ Thành An, nói, “Cậu ấy hình như rất thích cậu.” Hạ Thành An đáp: “Không có chuyện đó đâu.” Khang Thần híp mắt cười: “Cậu sao mà biết được tôi đang nói tới ai.” Hạ Thành An trở mình xem thường cái vẻ ‘Ngây thơ’ của anh, đoạt lấy cái bật lửa của Khang Thần, châm một cây pháo sáng lên, cầm trong tay. Khang Thần lại nói: “Thật sự không có ý nghĩ gì?” “Không có ý nghĩ gì,” Khuôn mặt của Hạ Thành An như ẩn như hiện dưới ánh sáng từ pháo hoa, “Cậu ấy không thích tôi.” Khi Nhạc Minh Tâm ngoảnh đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Hạ Thành An ném que pháo đã đốt hết vào trong túi rác, vẫn như trước chính xác đến mười phần. Cậu lại bất giác mà nghĩ tới tiết thể dục mà mình cùng hợp tác với Hạ Thành An. Ngày đó Hạ Thành An mặc một chiếc áo sơ mi đồng phục ngắn tay màu trắng, trắng không nhiễm một hạt bụi, cánh tay hắn rắn chắc rất đẹp, máu máu có hơi nổi phía trên bề mặt da. Hắn trả lời lại giáo viên thể dục, hắn đứng ở vị trí xuất phát, hai chân hơi tách ra, cúi người xuống, hai tay chống lên đầu gối, nhìn về phía Nhạc Minh Tâm đang đứng bên ngoài sân bóng mà ra hiệu. Nhạc Minh Tâm hiểu ý, liền ném bóng cho Hạ Thành An. Hạ Thành An vững vàng nhận lấy, sau đó dẫn bóng. Hắn hạ thấp trọng tâm của cơ thể, mỗi bước chân đều rất rộng, quả bóng vững vàng chuyển động dưới bàn tay, đến bước thứ ba hắn rất ung dung mà bật nhảy lấy đà, cổ tay linh hoạt nhẹ nhàng xoay một cái, quả bóng lọt qua rổ không chút do dự, được Nhạc Minh Tâm đang trông phía dưới rổ bắt được. Hai cú Lay-up tiếp theo Hạ Thành An đều hoàn thành rất tốt mà không có một chút hồi hộp nào. Sau khi làm xong quả cuối cùng, Hạ Thành An chạy về chỗ cũ, ai ngờ Nhạc Minh Tâm xem những động tác lưu loát của hắn, lại có thể xem đến xuất thần, không ý thức được là hắn đã hoàn thành, tiếp tục ném bóng qua. Hạ Thành An quay lại thì bắt được bóng, người kiểm tra tiếp theo đi tới, hắn không truyền bóng sang cho người đó, ngược lại hắn đùa giỡn như đang đứng ở tuyến số ba (*),nhảy lấy đà một cái, cổ tay dùng sức, bóng bay qua nửa sân, vô cùng chuẩn xác mà lọt rổ. (*) Đoạn này mình không chắc lắm nhưng có lẽ là vị trí ném bóng được nhận 3 điểm nên tác giả để là tuyến số 3? “Oa.” Nhạc Minh Tâm mở lớn hai mắt, nhỏ giọng mà thán phục. Bên sân có vài bạn nữ nhìn hắn khe khẽ thì thầm, Hạ Thành An mặt vẫn chẳng chút thay đổi, dù chỉ là vẻ đắc ý nho nhỏ cũng không có, hắn không nhớ là trước khi nhập học tóc đã bị Hạ Tĩnh đè ra cạo sạch, muốn cào cào tóc, lại chỉ sờ thấy khoảng không. Có một bạn nữ lớn gan hơn chút, đó là bạn cùng lớp tên Phương Bình, trên tay là chai nước khoáng đã được mở còn có vài giọt nước tràn ra ngoài, đưa cho Hạ Thành An. “Mình mua thừa một chai.” Cô mỉm cười, không nịnh nọt cũng không xấu hổ, rất đáng yêu. Ai ngờ Hạ Thành An lại không nhận lấy, đi thẳng qua cô, đến chỗ Nhạc Minh Tâm, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.” Đồng hổ điểm 0 giờ, bốn người cụng chai bia với nhau coi như là chúc mừng. Đúng lúc Thiệu Chi Hà gọi điện tới. “Đã tan cuộc chưa?” Khang Thần đi ra xa vài bước, không được tự nhiên mà nói: “Ngay đây.” “Uống rượu đúng không,” Thiệu Chi Hà rất chắc chắn nói, “Tôi gọi giúp cậu lái xe thuê rồi, lập tức đi ra.” “Anh còn chưa về nhà sao?” Khang Thần đây là biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, bảo mẫu không ở đó, thì Thiệu Chi Hà bất luận thế nào cũng sẽ để Khang Tiểu Cần ngủ ở nhà một mình. “Tôi chờ cậu về.” Chỉ đơn thuần là chờ cậu trở về rồi tôi sẽ đi, vẫn là muốn gặp cậu một chút, Thiệu Chi Hà chỉ để lại một câu nói không rõ ràng như vậy rồi cúp máy, chưa đợi Khang Thần kịp khôi phục bình tĩnh, thì liền có cuộc gọi tới của người lái xe thuê. Anh quay lại, xách Tân Nghiêu đang say đến độ mắt phát sáng đứng dậy: “Đi nào đi nào, tiện đường anh đưa cô về.” Tân Nghiêu vừa đi vừa quay ra nói với hai người còn lại: “Năm mới vui vẻ!” Nhạc Minh Tâm đi theo sau Hạ Thành An để xuống tầng, đây là lần đầu tiên cậu uống nhiều tới vậy, lại còn uống nhiều loại khác nhau, tuy rằng không đến mức say, nhưng dưới cứ như đi trên mây, máu nóng bốc lên, phải cực kì tập trung mới có thể bước từng bước bình ổn xuống cầu thang. Hạ Thành An bắt được chùm chìa khóa mà Khang Thần từ bên kia ném lại, hắn tắt hết đèn trong quán, chuẩn bị khóa cửa rời đi, ngoảnh lại thì phát hiện Nhạc Minh Tâm vẫn đang yên lặng mà ngồi ngốc lăng trong bóng tối, hắn thở dài một tiếng, quay lại vỗ vai cậu, nói: “Đi thôi.” Nhạc Minh Tâm lúc này mới phục hồi lại tinh thần, bối rối đứng dậy, cậu vuốt vuốt mặt, rồi mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt vào, còn chăm chú quàng khăn lại cẩn thận. Hai người đứng ở ngoài cửa, Nhạc Minh Tâm thấy Hạ Thành An lại bọc mình trong chiếc áo phao dài màu đen, vẫn đang khóa cửa, cậu cười “hì hì” một tiếng, có hơi ngà ngà say, nói cái gì cũng đều là nói thật. “Quần áo này của cậu, giống như của mấy người ở trong ngõ hẻm mua ấy. “ Hạ Thành An thấy cậu thẹn thùng cả đêm, không nghĩ đến chỉ vài chén rượu lót bụng liền hoạt bát vậy, hắn cúi đầu nhìn nhìn áo khoác của chính mình, đầu đầy hắc tuyến, tức giận nói: “Cảm ơn. Vậy cậu tự mình về đi.” Hắn bước ra ngoài hai bước, thấy Nhạc Minh Tâm không theo kịp, ngoảnh lại nhìn, thì thấy cậu đã đặt mông ngồi trên bậc cầu thang, tay cầm điện thoại chọt chọt, không biết là đang làm gì. Hạ Thành An đành quay lại, hỏi: “Còn không đi, cậu đang làm cái gì vậy?” “Sao cậu quay lại,” Nhạc Minh Tâm giống như thật sự bị bất ngờ, giơ điện thoại lên cho hắn xem, “Tôi đang gọi xe.” Hạ Thành An đúng là chịu thua với cậu, hắn đội mua len lên, thấp giọng lẩm bẩm ‘Đồ ngốc’, rồi xách cậu đứng dậy, nói: “Giờ là năm mới, còn là nửa đêm, cậu gọi xe cái gì, đi thôi.” Nhạc Minh Tâm ngoan ngoãn đứng dậy đi theo, ngồi vào ghế phó lái, còn tự mình thắt dây an toàn, hai tay đặt trên đầu gối, dáng giống hệt như học sinh tiểu học khi lên lớp, cả một đường cũng không nói gì. Hạ Thành An dựa theo trí nhớ từ lần trước, thành công đưa được Nhạc Minh Tâm về dưới nhà. Nhạc Minh Tâm muốn tháo dây an toàn rồi xuống xe, nhưng bấm thế nào cũng không được, vẫn phải để Hạ Thành An vươn tay ra giúp thì cậu mới xuống xe thành công. Hạ Thành An thấy dáng vẻ cậu mờ mịt, không hiểu vì sao lại thấy buồn bực, hắn cởi mũ xuống vứt trong xe, khóa xe lại, rồi hai ba bước đuổi theo, nói: “Cậu sống ở tòa nào, tầng mấy, tôi đưa cậu lên.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33
Chương sau