Cuộc sống là một dòng sông chảy xiết, nhiều người biết cửa sông ở đâu nhưng không ai biết bãi cạn tiếp theo sẽ xuất hiện sau khúc nào. Khi chảy đến bãi cạn, họ oán trời, họ chửi người, không hề hay biết bùn cát lắng dưới lòng sông là những suy nghĩ và hành động của chính bản thân họ tích tụ nhiều năm qua.
Du Nhậm đang ở Tùng Dương điều tra nghiên cứu công tác quản lý thuỷ lợi nhánh sông Bách Châu, trong tâm trí đọng lại lời nói của chuyên gia thuỷ lợi: "Theo tiêu chuẩn của 1.000 năm trước, để hình thành bãi phù sa cần trải qua hàng ngàn năm tích tụ, nhưng con người hiện đại cái gì cũng vội cũng vàng, chỉ mải hấp tấp chặt phá và gây ô nhiễm."
Du Nhậm mỉm cười ngoài mặt, trong lòng vô cùng đau xót.
Thời tiết dần lạnh, ra ngoài trời lâu lại muốn ăn thứ gì đó nóng hổi. Cả đoàn người trở về nhà khách, uống trà Tùng Dương địa phương trong khi chờ bữa tối. Hớp trà mở đầu câu chuyện: "Nhiều thôn trang sản xuất trà ở Tùng Dương đều trồng cây công nghiệp. Vườn trà được chính phủ đứng ra thuê, công ty trà trả tiền thuê cho chính phủ, sau đó trả tiền cho nông dân trà." Chỉ sợ mọi người tấp nập đổ đến như ong vỡ tổ sẽ xuất hiện rủi ro thị trường, công ty không còn khả năng trả tiền thuê, ai sẽ chống lưng? Chẳng phải là chính phủ sao?
Những người làm công nghệ không nói chuyện như người viết tài liệu, sau một màn trò chuyện thoải mái, bầu không khí sôi nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-gan-cao-thap/3444303/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.