Vàng hết kia kìa
......
Thật mất điểm đối với Du Nhậm nếu tìm đến bố mẹ ruột chỉ để giải quyết vấn đề bị theo đuổi quá trớn, tuy nhiên, xuất phát từ suy xét an toàn cho bản thân, cô vẫn nhờ bố mẹ: "Con sẽ đi nói chuyện với mẹ của Chúc Triều Dương, nếu trở ngại quan hệ xã giao gây khó khăn cho bố mẹ, vậy con cũng hết cách."
"Ngộ nhỡ cậu ta lắm lời, đi đâu cũng nói về chuyện con với Mão Sinh thì sao?" Du Hiểu Mẫn nói tính chất công việc của con khác, sai một ly, mười năm sau chưa chắc có thể quay lại.
"Cậu ta không dám lắm lời." Lại làm phiền mẹ một lần, mời cha mẹ cậu ta cùng ăn một bữa, con biết chính xác phải nói gì.
Một bữa ăn vui vẻ cứ như vậy mà diễn ra chỉ hai ngày sau khi Chúc Triều Dương ném hoa chửi bới, cậu ta chắc chắn không muốn đến, nhưng vợ chồng ông Chúc đều hoan hỉ. Vừa gặp đã nói thằng Chúc Triều Dương bận công việc, đi công tác không về kịp, và nhìn Du Nhậm với ánh mắt diễn vẻ đong đầy tình yêu thương.
Ăn đến gần cuối buổi, Du Nhậm chỉ ra ý chính: "Cô chú cũng đã nghe chuyện năm nay Bách Châu điều tra tình hình kinh doanh của các công chức và trong gia đình chứ?" Đôi vợ chồng ngơ ngác, nói đúng là cần phải chú trọng việc này. Lảng tránh không nói chính gia đình họ dựa lưng núi cao.
Du Nhậm gật đầu, đổi chủ đề không bàn về cái sự ấy nữa, nói Chúc Triều Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-gan-cao-thap/3416039/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.