Chạy đến chỗ chị
......
Mão Sinh là học sinh được mọi giáo viên tại trường kịch Bách Châu yêu mến, nhưng khi đến trường kịch tỉnh, cô là kẻ lang thang ở vùng ranh giới. Cô giáo nói em là học trò của Vương Lê, không sai, nhưng thanh điệu của cô ấy rất hạn chế, phụ thuộc vào bẩm sinh nhiều hơn rèn giũa, em phải quên đi những gì đã học ngày xưa, hãy chăm chỉ theo cô học những kỹ năng cơ bản.
Khi nhắc đến sư phụ Vương Lê, Bạch Mão Sinh vô cùng cố chấp: "Sư phụ của em giành được giải thưởng Hoa mai và giải Văn Hoa. Còn cô thì sao?"
Cô giáo không nói nổi nữa, tiềm thức bị ảnh hưởng bởi thái độ khinh thường của đồng nghiệp, cô cười khẩy: "Đúng, em xứng đáng được dạy bởi một người có giải Hoa mai và giải Văn Hoa, cô không dạy nổi em."
Vốn dĩ tâm trạng không tốt, Mão Sinh nghỉ học suốt một tuần không lộ mặt. Điện thoại của trường kịch gọi đến số Triệu Lan, Mão Sinh về nhà chịu một trận cuồng phong tanh máu táp thẳng vào mặt. Triệu Lan nói, con đừng dại dột, mẹ có hai chân, phế một cái cho con đi học, hay là con muốn lấy nốt cái còn lại?
Quá áp lực trước mọi xô bồ từ nhà trường, chuyện nhà cửa cho đến Du Hiểu Mẫn, Mão Sinh nói: "Mẹ, con không cầu xin mẹ phế bỏ cái chân đó vì con. Chỉ là con không hiểu nổi, chúng ta vẫn đang yên ổn ở Bách Châu, tại sao nhất thiết phải đến tỉnh lỵ chịu khổ chịu tức?"
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-gan-cao-thap/2808212/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.