Ngày 30 tháng 12 âm lịch, Du Nhậm sưởi ấm và đọc sách bên đống lửa trong nhà ông bà ngoại ở Du Trang. Du Văn Chiêu nhìn khuôn mặt càng ngày càng trưởng thành của cháu gái, sờ mái tóc hoa râm của mình: "Hừm, giống ai không biết?"
Hồ Trạch Phân nói đứa trẻ biết chọn nét, chỉ lấy chiếc mũi là niềm tự hào duy nhất trên khuôn mặt bố và thừa hưởng tất cả những gì xinh đẹp nhất của mẹ.
Nhắc đến bố của đứa trẻ, trong lòng hai ông bà già vẫn ôm một hy vọng mờ nhạt: dù đã ly hôn, Nhậm Tụng Hồng vẫn đến nhà thăm họ vào dịp Tết Nguyên đán hàng năm, đó chính là biết làm người, biết xử thế. Du Văn Chiêu nghĩ, đúng là đàn ông khác phụ nữ, lại còn rộng lượng hơn nhiều.
Ông từng khuyên Du Hiểu Mẫn rằng hôn nhân không còn nhưng bổn phận còn đó, mỗi dịp lễ tết con cũng nên đưa Du Nhậm về thăm bố mẹ Nhậm Tụng Hồng. Du Hiểu Mẫn lập tức thẳng lưng, mở to mắt: "Thăm cái gì mà thăm? Con bé họ Du, không phải họ Nhậm, nhà hắn ta không thiếu con cháu. Vợ hắn tên Liêu Hoa, sinh cho hắn một đứa con trai, gia đình ba người nhà họ êm ấm hạnh phúc, chúng ta đến đó dí vào mông lạnh à?"
Du Văn Chiêu không còn nhắc tới chuyện này nữa, ông chuyển tầm nhìn sang Du Hiểu Mẫn, người về nhà ăn tối đêm giao thừa: "Bây giờ dù sao con cũng là phó viện trưởng, nói là độc thân nghe cũng không hay, có một số việc khó làm." Nghĩa là đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-gan-cao-thap/2808173/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.