Chương trước
Chương sau
Vân Thanh cười, hai người dắt tay nhau xuất cốc, nhưng vừa mới đến cửa cốc, liền ở xa xa nhìn thấy đám người Hoàng Dung, Dương Quá.
Trong tay Hoàng Dung ôm Quách Tương, sắc mặt Quách Phù tái nhợt ngã trên mặt đất, trường kiếm trong tay Dương Quá trực tiếp chỉ vào nàng ta.
Vân Thanh cùng Hoàng Dược Sư nhìn thoáng qua nhau, nhanh chóng tránh sang một bên.
Quách Phù chém đứt một cánh tay Dương Quá, nợ này, chung quy vẫn phải trả lại!
Từ Dương Quá ra tay, chính là nhân quả Quách Phù phải trả, càng cho nàng ta một lần giáo huấn.
Chỉ nghe được Dương Quá nói: "Quách Phù, ngươi chẳng phân biệt nguyên do, chém đứt cánh tay của ta, vốn dĩ ta cũng muốn chém cánh tay ngươi, nhưng hai nhà chúng ta sâu xa thâm hậu, ta sẽ không chém cánh tay ngươi, nhưng ngươi hôm nay đả thương Trình cô nương, ta lại không thể dễ dàng tha cho ngươi."
"Trình Anh là sư thúc ngươi, ngươi thế nhưng có thể ra tay với nàng, nếu ta lại tiếp tục tha cho ngươi hại người, ngày sau ta sao còn mặt mũi nhìn Trình Anh, hôm nay ta phế võ công ngươi, hy vọng ngươi từ nay về sau tự giải quyết cho tốt."
Sắc mặt Quách Phù tái nhợt, hung hăng nhìn hắn: "Dương Quá, ngươi vẫn là giết ta đi."
Dương Quá lắc đầu: "Ta không giết ngươi, ta giết ngươi, Quách bá bá nhất định rất khổ sở."
Còn có một nguyên nhân khác chính là, nàng ta dù sao cũng là ngoại tôn nữ của Hoàng Dược Sư, mà Vân Thanh lại là thê tử của Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dung đem Quách Phù nâng dậy, ôn nhu an ủi: "Phù nhi, võ công không có, cũng không phải chuyện gì xấu, con còn có thể làm một người hiểu lý lẽ, hành sự không được bốc đồng."
Vân Thanh cùng Hoàng Dược Sư đồng thời thở dài, không nghĩ lại muốn xem, võ công Quách Phù không có, đó là tốt nhất.
Hai người lặng lẽ từ bên cạnh ra khỏi sơn cốc, không nhìn tới bọn họ.
Có một số việc, nếu đã quyết định, vậy phải học được buông tay!
Dương Quá cũng tốt, một nhà Quách Tĩnh Hoàng Dung cũng thế, có một số việc, nếu là chú định, vậy hết thảy tùy duyên đi!
Bọn họ không nghĩ đi can thiệp, cũng không nghĩ đi lãng phí thời gian.
Kể cả Âu Dương Phong, bọn họ cũng không nghĩ đi tìm, đối với một người điên điên khùng khùng mà nói, thay vì tốn thời gian đi tìm, còn không bằng quý trọng thời gian ở bên cạnh nhau.
Hai người tay nắm tay, cuối cùng biến mất trong rừng.
Từ nay về sau, không còn có người gặp qua bọn họ, Hoàng Dung cùng Dương Quá dùng hết thảy lực lượng, đều không tìm được, Cái Bang được xưng thiên hạ đệ nhất đại bang, cũng không tìm được.
Dương Quá ở một năm sau, nhìn thấy Âu Dương Phong cùng Hồng Thất Công ở Hoa Sơn luận võ, song song chết đi, rốt cuộc triệt để hiểu ra, không đi tìm kiếm Vân Thanh cùng Hoàng Dược Sư, chuyên tâm luyện tập rất nhiều võ công bí tịch Vân Thanh lưu lại.
Cuối cùng, một người một điêu, lưu lạc thiên nhai.
Quách Phù bị phế đi võ công, cả người tâm cảnh đều thay đổi, không còn ương ngạnh, tuy rằng trầm thấp rất nhiều, nhưng gặp được Gia Luật Tề, hai người kết thành phu thê.
Trình Anh cùng Lục Vô Song ẩn cư ở Gia Hưng, cũng không ra ngoài.
Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung một lòng trấn thủ Tương Dương, cũng từng nhiều lần tìm kiếm Hoàng Dược Sư, nhưng không có chút kết quả nào, thẳng đến một ngày, từ đại doanh Mông Cổ truyền ra chuyện Kim Luân Pháp Sư đã chết.
Hai người như đã hiểu ra cái gì, lại là phiền muộn vạn phần.
Có đồn đãi nói rằng Hoàng Dược Sư giết Kim Luân, cũng có đồn đãi nói là Vân Thanh, nhưng mặc kệ là ai, đều là người Quách Tĩnh Hoàng Dung muốn tìm lại tìm không thấy.
Vân Thanh cùng Hoàng Dược Sư liền giống như không khí nhân gian, biến mất không dấu tích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.