Chương trước
Chương sau
Editor: Phù Dung Sương
"Chưa nói tới Quá nhi là vì cứu người, chính là thật sự hắn nói bậy vài câu, ngươi là có thể chém cánh tay hắn?"
"Ta......" Quách Phù nhìn nàng ánh mắt không tốt, trong lòng càng sợ hãi, không tự chủ nhìn về phía Hoàng Dung. 
Hoàng Dung cũng biết sự tình hôm nay, tuyệt đối vô pháp hòa giải, nhưng chính mình vừa mới thừa tình* Vân Thanh, lại như thế nào có thể mở miệng? Nghĩ đến đây, chỉ có thể khẩn cầu nhìn Hoàng Dược Sư.
*ý là chịu nhân tình của người khác
Hoàng Dược Sư nguyên bản trong lòng không thích Quách Phù, lần trước nàng ta mắng Vân Thanh, hắn đã muốn ra tay, nhưng  vẫn luôn bị Vân Thanh ngăn cản, sự tình hiện giờ, càng là nghiêm trọng. 
Dương Quá bị chém cánh tay từ nay về sau không nói đến võ công sẽ như thế nào, nhưng đại sự chung thân, tàn tật như vậy, chẳng lẽ có thể dễ dàng tính?
Nếu hôm nay không cho Vân Thanh một câu trả lời thích đáng, hắn biết, sự tình sẽ càng nghiêm trọng.
Hoàng Dung không chiếm được phụ thân ủng hộ, chỉ có thể ngượng ngùng tiến lên, nói: "Vân cô nương, ta biết, là Phù nhi sai rồi, nàng hành sự lỗ mãng, mới có tai họa hôm nay, sự tình phát sinh sau, Tĩnh ca ca cũng từng muốn chém cánh tay của nàng, nhưng cho dù Phù nhi cũng chặt một tay, vẫn là vô pháp giúp cánh tay Quá nhi lành lại a."
Vân Thanh nghe Hoàng Dung nói như vậy, trong lòng lửa giận càng sâu, hung hăng nói: "Tốt, rất tốt. Ngươi nói không sai, tay Quá nhi xác thật không lành lại được, cho dù ta đem cánh tay của nàng ta chặt đi, tay Quá nhi cũng vô pháp khôi phục." 
Nói, nhìn về phía Hoàng Dược Sư, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Đại ca, sự tình hôm nay, ta sẽ không dễ dàng tha cho nàng ta. Cho dù chàng muốn trách ta, cũng vậy thôi."
Hoàng Dược Sư thần sắc ảm đạm, cũng biết chính mình không có lý do gì ngăn cản nàng, nếu hắn thật sự ra tay, ngăn cản Vân Thanh, như vậy, dựa vào tính tình Vân Thanh, rất có khả năng khiến sự tình làm ra lớn hơn nữa.
Hoàng Dung ở một bên, trên trán chảy đầy mồ hôi, bụng cũng ẩn ẩn đau lên.
Quách Phù càng là sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, khẩn cầu nhìn Hoàng Dung: "Mẫu thân, người mau cứu ta!" 
Bụng Hoàng Dung càng ngày càng đau, sắc mặt cũng trở nên khó coi lên.
Hoàng Dược Sư thấy rõ, tuy nói hắn trong lòng không có tình nguyện, nhưng Hoàng Dung dù sao cũng là hài tử từ nhỏ hắn một tay nuôi lớn, há có thể nói không quan tâm liền không quan tâm, hắn vừa muốn nói chuyện, Quách Tĩnh liền vội vã nói: "Dung nhi, nàng làm sao vậy?"
Hoàng Dược Sư duỗi tay đáp trên mạch đập của Hoàng Dung, sắc mặt âm trầm, đối với Quách Tĩnh nói: "Dung nhi muốn sinh, trong phủ ngươi có bà đỡ?"
Quách Tĩnh sắc mặt đại biến, nâng Hoàng Dung: "Dung nhi, Dung nhi."
Hoàng Dung lại gắt gao mà nhìn Vân Thanh, cầu xin nói: "Vân cô nương, cầu ngươi giơ cao đánh khẽ, tha Phù nhi đi." 
Thời gian nàng nói chuyện, cả người đều đau đến vô pháp đứng thẳng, nhưng lại vẫn như cũ cầu Vân Thanh.
Vân Thanh cũng không nghĩ tới Hoàng Dung sẽ dưới tình huống như thế này muốn lâm bồn, nếu chính mình giờ phút này không đáp ứng nàng, phỏng chừng thật sự xảy ra chuyện lớn.
Nàng biết trong bụng Hoàng Dung hoài song bào thai, nếu thật sự có chuyện gì, làm không tốt liền thật là một thi tam mệnh.
Nếu Hoàng Dung thật sự bởi vì chính mình xảy ra chuyện, Hoàng Dược Sư còn có thể cùng mình ở bên nhau sao?
Nhưng nếu cứ như vậy thả Quách Phù, nàng lại như thế nào hướng Dương Quá công đạo? Kia chính là một cái cánh tay a!
Hoàng Dược Sư vẫn luôn không nói gì, nguyên bản chuyện này, trong lòng hắn cũng xấu hổ, bởi vì Quách Phù chính là thân ngoại tôn nữ của hắn, nhưng hiện giờ, tình hình Hoàng Dung như vậy, nếu hắn thật sự còn không lên tiếng, vạn nhất Hoàng Dung......
"Thanh Nhi"
Nguyên bản thanh âm thanh nhã, lại có nhàn nhạt khàn khàn.
Vân Thanh nhìn hắn, tuy rằng hắn không nói gì thêm, chỉ là kêu tên nàng, nhưng vậy là đủ rồi, hắn dùng hành động nói cho nàng. 
Lý trí nói cho nàng, hành động Hoàng Dược Sư như vậy là chính xác, nhưng đáy lòng đau thương, lại như thủy triều dũng mãnh tràn vào tứ chi, làm nàng cả người vô lực.
Hắn, chung quy vẫn là lựa chọn thân tình!
Cánh tay chậm rãi buông xuống, thanh âm thực nhẹ, thực nhẹ: "Mau đỡ Quách phu nhân vào phòng đi."
Hoàng Dung rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, thậm chí toàn bộ phòng, trừ bỏ Dương Quá đang hôn mê, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. 
Quách Tĩnh vội vàng bế Hoàng Dung lên, nhanh chóng hướng ra phía ngoài chạy đi, Quách Phù cũng không dám ở lại, trong lúc nhất thời, trong phòng, trừ bỏ Dương Quá, cũng chỉ dư lại Hoàng Dược Sư cùng Vân Thanh.
Vân Thanh xoay người nhìn Dương Quá hôn mê, biểu tình đau khổ, lại không nói một lời.
Hoàng Dược Sư nhìn nàng cái dạng này, đáy lòng bất an, Vân Thanh như vậy hắn chưa từng có gặp qua, tuy rằng bọn họ ở cùng một phòng, nhưng hắn lại cảm thấy hai người chi gian khoảng cách xa xôi xưa nay chưa từng có. 
Nghĩ vậy, đáy lòng không khỏi luống cuống: "Thanh Nhi, ta......"
Vân Thanh xoay người, nhìn hắn, dịu dàng cười: "Chàng không cần phải nói cái gì, chàng không có làm sai, ta không trách chàng."
"Thanh Nhi" Nàng nói như vậy, Hoàng Dược Sư càng thêm bất an, kéo tay nàng: "Nàng vẫn trách ta, đúng không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.