Editor: Theo_nhi
Câu hỏi của Mặc Dạ khiến trái tim tôi có chút nhói đau.
Anh trở tay sờ sờ bụng, cơ xương mu bàn tay co quắp lại, chắc là đang rất tức giận
Tôi đã sử dụng đứa trẻ này như một lá bùa hộ mệnh vài lần ...
Có lẽ trong tận đáy lòng, tôi thực sự không coi thai rắn là con đẻ của mình.
Cho nên Mặc Dạ tức giận, nên như vậy.
Chỉ là vừa chạm vào tay anh ấy, Mặc Dạ liền rút tay ra, cầm nước "đẩy" về phía sau lưng tôi, cũng không nói thêm nữa.
Tôi biết anh ấy rõ ràng là đang tức giận, nhưng tất cả những gì tôi biết đều biết rằng Mặc Dạ rất tốt với tôi, có tình cảm sâu sắc với tôi và đã làm rất nhiều cho tôi.
Nhưng mảnh tình cảm này ...
Tôi không biết tại sao tôi được sinh ra, chứ đừng nói đến nơi tôi bắt đầu, và tôi không biết trở về là gì.
Tôi cảm thấy lưng mình tê dại vì nước lạnh, nên tôi từ từ quay lại và nhìn Mặc Dạ.
Anh cụp mi xuống, lại đưa tay lên vuốt ve phần bụng dưới của tôi.
Vết thương rõ ràng là anh ta dùng phép thuật gì, và nó đã hoàn toàn lành lại, nhưng ngón tay Mặc Dạ lại vuốt ve hết lần này đến lần khác, như muốn nhắc nhở tôi đó là vết thương gì.
"Mặc Dạ ..." Tôi mở miệng và nhìn hơi thở của mình biến thành một đám sương mù trên mặt nước suối lạnh giá.
Đang nghĩ cách nói chuyện với anh ta, nhưng lại nghe thấy tiếng nước xung quanh, Mặc Dạ trực tiếp đi ra từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637239/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.