Editor: theo_nhi
Tôi nằm trên giường và nhìn bắp chân của mình, trông đã khá hơn ngoại trừ vết thương vẫn còn đen.
Nhìn về hướng Mặc Dạ vừa rời đi, trong lòng chợt nhớ tới một cái gì đó.
Trực tiếp đứng dậy, mặc áo choàng và đi xuống bậc cầu thang.
Tống Đầu Xà có vẻ mất hứng, loanh quanh trong nhà, nhưng không vào lầu hai, chỉ nhìn tôi từ trên lầu cười: "Cô đây là không ngủ được hay sao?"
Long Duy ngủ rồi?” Tôi liếc mắt nhìn bọn họ, đặc biệt là nơi đó cùng độ dài: “Chết tiệt Vu gia có một cái Phì Di, một thân hai cái, các ngươi đều có một thân, ai làm ngươi nghĩ là ai linh hoạt hơn? "
Tống Đầu Xà lập tức lộ ra ánh mắt phẫn hận, trực tiếp chạy lên lầu một, không ngờ lại lấy kem trong tủ lạnh ra ăn.
Ta đoán bọn họ cùng Phì Di đối với nhau nhất định không tốt, nhưng là cũng rất tốt, đứt đuôi, liền như rắn không sao.
Mặc Dạ không có ở đây, Long Duy hẳn là đang ngủ, ta nghĩ xong liền đi ra sân sau.
Chỗ Mặc Daj mọc ra khỏi tấm sắt đã được trám lại bằng xi măng, tôi đứng trên nền xi măng mới được bịt kín, đưa tay chạm vào lớp xi măng, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ.
“Dưới cái này ngươi không thể chuyển đồ.” Tống Đầu Xà cầm cây kem, nói một câu: “Thứ này thật kỳ diệu. Cha mẹ ngươi nuôi, nếu không cất giữ được thì bị phong ấn trong lòng đất. . Một khi nó thoát được ra, người bên cạnh nhà ngươi sẽ chết trước. "
Tôi liếc nhìn bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637228/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.