Tôi xoa nhẹ bụng mình, vỗ về cái thai rắn vì được trở về trấn Thanh Thủy mà trở nên hoạt bát hơn. Tôi nặng nề nhìn con đường mòn khúc khuỷu trước dòng suối nhỏ.
Tôi vươn tay chống bờ suối, dưới chân dùng sức là đã lên được rồi.
Một nhà ba người, nói sao cũng phải đoàn tụ mới tốt, không phải sao? A Bảo đang ở Vấn Thiên Tông, có A Vấn và Thanh Chiết bảo vệ, ai cũng không thể làm gì đứa nhỏ này. Tôi men theo đường mòn, chậm rãi đi về phía trước. Đóa hồng mai giữa trán còn đang tỏa nhiệt, hình như Mặc Dạ khẽ thở dài, nhưng không nói gì nữa.
Tôi đi qua bờ suối, lúc này mới phát hiện, dường như toàn bộ trấn Thanh Thủy đều trở nên không giống với lúc trước. Đầu tiên không nói đến việc những nơi tôi đi qua, cỏ cây trong ruộng lúa đều mục nát thành bùn. Nhưng dường như những cỏ cây khác cũng yên ắng, không chút sức sống, giống như có thể chết bất cứ lúc nào. Tôi đi trên con đường nhỏ lên trấn trên, đọc đường thỉnh thoảng lại nhìn thấy chim chóc bị chết rơi xuống đất.
Đến con đường bên cạnh, tôi chờ cả buổi mới chờ được một chiếc xe máy.
Chờ lên xe mới phát hiện, hóa ra là người lần trước chở tôi đến thôn Hồi Long. Có điều mấy tháng này tôi thay đổi rất nhiều, vì vậy anh ta cũng không nhận ra tôi.
Chỉ là nhìn đóa Hồng Mai trên ẩn đường tôi, rồi lại liếc nhìn đạo bào trên người tôi: “Bây giờ nhiều người mặc Hán phục ghế, hình dán trên ẩn đường của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637207/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.