Tôi nằm trên giường, híp mắt lại, lấy một nắm gạo từ trong túi ra nắm trong lòng bàn tay. Sau đó nhớ tới chú thanh tâm mà mễ bà Tần dạy, từ từ chìm vào giấc ngủ say.
Nhà họ Tần vấn mễ, ngoài việc có thể mượn việc vấn mễ tìm đồ hỏi chuyện, còn có thể mượn gạo đi âm, mượn hồn nhập người.
Đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này, không biết có thành công hay không. Nhưng theo tiếng chú thanh tâm dần dần nhỏ lại, ý thức của tôi mỗi lúc một nặng nề, nháy mắt chìm vào giấc ngủ.
Tôi chỉ cảm thấy cơ thể như đột nhiên ngã về phía sau, giống như việc nửa đêm đang yên giấc nồng thì trong mơ bị ngã một cái vậy. Mễ bà Tần từng nói, đây là biểu hiện của việc qua âm. Cảm giác rơi nhanh xuống khiến tôi tỉnh táo trong nháy mắt. Nhưng tôi vừa mở mắt ra lại phát hiện bản thân không còn nằm trên giường mà đang đứng ở một nơi đen kịt.
Tôi thử chớp mắt, nhìn bốn phía xung quanh nhưng lại phát hiện phía trước có ánh sáng dịu nhẹ nhạt màu.
Trong ánh sáng kia có tiếng nói nũng nịu của phụ nữ, cực kỳ giống những gì Tiêu Tinh Diệp nói, kiểu giọng phim Tokyo. Tôi nhăn mày, không phải rắn hai đầu đã bị Mặc Dạ chém đứt đuối sao? Sao còn có tâm trạng chơi trò này? Nói ra thì khi xưa tôi từng nghĩ, rắn hai đầu, hai đầu chung một cơ thể, rốt cuộc là sinh kiểu gì mới ra được vậy.
Lần này nghe thấy giọng nói, tôi thử đi về phía phát ra ánh sáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637204/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.