Vu Thi Mạn cũng không biết nhiều chuyện của trấn Thanh Thủy lắm, nhiều nhất chỉ là nhìn thấy cách con suối nhỏ thôi.
Mễ bà Tần nhất quan thăng long, dẫn động hơi thở sơn mạch của cả trấn Thanh Thủy, điều này cũng khiến khí mạch của trấn Thanh Thủy yếu đi, con cự thú Dung Thiên có thể đi ra từ nơi khác bất cứ lúc nào.
Cho nên Mặc Dạ đành phải nhờ Long Duy giúp đỡ. “Cô yên tâm, đa số mãnh thú thượng cổ đều ngủ say, dù muốn đi ra cũng sẽ không nhanh như thế” Vu Thi Mạn nặng nề an ủi tôi.
Còn muốn nói gì đó thì nghe thấy Thanh Chiết ở bên cạnh nói: “Dù sao cô cũng trốn ra ngoài được rồi, còn hỏi nhiều như thế làm gì, không thì cô quay lại, đổi cho Xà quân tránh khỏi kiếp nạn này đi?”
Tôi đảo mắt nhìn cô ta, cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi: “Đừng phí phạm lòng tốt của người khác” Nói xong, cô ta đứng dậy ngồi lên ghế tre hai người khiêng, từ từ đi vào sâu trong núi.
Trước khi đi còn nhìn Vu Thi Mạn, lạnh lùng nói: “Nhà họ Vu cũng không hòa thuận với Ý Sinh Tông của chúng tôi lắm, Vu thiếu chủ vẫn nên mau chóng rời đi thì tốt hơn”.
Vu Thi Mạn nhìn Thanh Chiết, còn muốn nói gì đó, tôi vội kéo cô ta một cái, nói với Thanh Chiết: “Thanh Tộng chủ yên tâm, lập tức đi ngay” Thanh Chiết xoay vòng phỉ thúy trên tay, nhìn tôi một cái, nói một câu sâu xa với giọng điệu của bậc bề trên nói với bề dưới: “Cô biết điều đấy.”
Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637200/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.