Tôi nghe ra ý của Hà Ca, Mặc Dạ nắm cây rìu Trầm Thiên đó trong tay, quả đúng là có thể trấn áp trời cao. Nên khi Mặc Dạ dùng cái rìu Trầm Thiên đó trấn áp trời cao, hoặc là tan chảy, thật sự xuất thế, thì đó chính là lúc tuổi thọ của trời đã đến.
Cho nên, khi đó Hà Ca mới vui mừng, hớn hở đến trấn nhỏ của chúng tôi chăng?
Tôi đang muốn hỏi chuyện của Mặc Dạ và Rìu Trầm Thiên thì nghe thấy tiếng A Thọ gào thét ở bên trong: "Hai người các cô còn không mau vào đây."
"Tình tình anh ta nóng nảy thật đấy. Thế mà lúc đầu làm thế nào mà hòa giải được các Huyền Môn nhỉ?" Tôi lo lắng nhìn về phía A Bảo đang được Hà Ca ôm trong lòng, cũng may cậu nhóc ngủ say như chết, nên khi A Thọ chửi bới om sòm cũng không bị đánh thức.
"Tôi nghe thấy rồi đấy. Có bản lĩnh thì cô vào đây rồi nói! Tính tình tôi không tốt hả? Đang ngủ ngon giấc tự dưng lại bị gọi dậy thì tính tình tốt được chắc?" A Thọ vẫn đang la hét ầm ĩ ở trong.
Có điều, tôi mơ hồ nghe được A Vấn nói gì đó xong có vẻ A Thọ cũng đôi co vài tiếng, nhưng giọng nói đã thu bớt lại.
Mãi đến khi Hà Ca dẫn tôi vào thì chỉ thấy A Vấn và A Thọ ở trong phòng khách, rõ ràng là mọi người không dám mặt đối mặt với cái con rùa phun lửa A Thọ này.
Chợt hiểu ra tại sao A Vấn để Hà Ca dẫn tôi vào tìm A Thọ, thì ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637194/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.