Từ phía xa xa, tôi nghe thấy giọng ai đó, nhưng giọng nói lanh lảnh này rõ ràng không phải của Cốc Phùng Xuân.
Cơ thể vặn vẹo của Ba Và to lớn, vừa hay chắn ngang thân hình tôi.
Vu Thi Mạn đứng trên Ba Xà và nói lớn: "Nhìn tình hình thì có vẻ cô ta đã chạy đến đây rồi, nhưng người lại không ở đây. Các người nhìn các hướng khác xem có phải môn phái nào bắt đi rồi không, tôi cưỡi Ba Xà đuổi
theo"
Xem ra chỉ cần không tiến vào trấn nhỏ, không bị quan tài rắn khống chế, những người trong huyền môn này có vẻ rất lợi hại.
Tôi nhìn lá bùa thần hành trong tay, ôm A Bảo, bình tĩnh lại, dán lá bùa vào chân. Bùa thần hành mà Vu Thi Mạn đưa, tôi đã từng dùng trong trấn nhỏ, nó lao đi như gió. Tôi ôm lấy A Bảo, chỉ cảm thấy cơ thể mình trong nháy mắt lùi lại, sau đó chợt tiến về phía trước.
Đôi chân dường như không còn là của mình nữa, vẫn không ngừng chạy. Gió núi gào thét, mọi thứ hiện lên trước mắt. Mái tóc đen cuộn ở trên đầu rũ xuống nặng nề, nhưng có bùa thần hành, tất cả âm thanh dường như đã bị tôi ném lại sau ót.
Ngay khi tôi nghĩ rằng tôi sẽ chạy thoát, đột nhiên một vài luồng ánh sáng vàng từ trên trời rơi xuống, rơi cạnh người tôi, cắm vào lòng đất.
Trên chân tôi có bùa thần hành, nhất thời không dùng được, đụng phải. Nhưng không ngờ ngay khi vừa chạy đến đây, tôi như bị mắc kẹt bởi lưới điện, nhất thời bị bắn trở lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637174/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.