Mắt nó nhìn những sợi dây sáng đó, nhìn ra sau theo sợi dây sáng mà nhìn Long Duy, chậm rãi lấy tứ chi ngâm trong nước mà hé răng cười với Long Duy.
Sợi dây sáng từ từ thiệu vào trong thịt, tôi ôm chặt lấy đá bên bờ, không cho mình bị kéo về. Long Duy vẫn không tới, chứng tỏ cô ta không thể tới, dù tôi có bị sợi dây sáng này đốt chết ở đây thì tôi cũng không để cô ta được hời!
"Ái chà!" Long Duy thấy A Bảo hé răng thì cười lanh lảnh nói: “Đây là bị nuôi thuần rồi?" Khi cô ta đang nói chuyện, thì A Bảo hét lớn, tứ chi chạm đất rồi bỗng nhào tới Long Duy.
Trước giờ nó đã có sức rồi, hai chân đạp một cái là nhảy lên bờ suối, vọt tới chỗ Long Duy. "A Bảo!" Tôi nghiêng đầu nhìn, cảm thấy trong lòng có thứ gì đó nổ tung. Long Duy cười xinh đẹp, sợi dây đen lập tức quấn lấy A Bảo. Nhưng A Bảo vươn tay định kéo sợi dây sáng thì bàn tay nhỏ bị đốt bị thương, kéo không được. Nhưng khi bị sợi dây đen quấn lấy còn há miệng cắn sợi dây sáng, muốn dùng răng trong miệng nó để cắn.
Nhưng chỉ mới hơi dùng sức, hàm răng có thể cắn được xương ống lại bị thiêu gãy ngay lập tức, miệng đầy máu tươi.
"Ngươi xem đó, cần gì chứ. Nó vốn là quỷ thai, tự mình có cảnh giác, có thể sống tốt lắm" Sợi dây đen của Long Duy quấn A Bảo vào trong quan tài gỗ trắng.
Âm trầm nhìn A Bảo, giơ tay chạm lên khúc gỗ mài răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637169/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.