"Dù tay người cầm Rìu Trầm Thiên, chặt khóa phệ hồn của ta, ngươi có thể ngăn ta bao lâu?" Giọng Long Duy từ từ trầm
C
lại, như thành khẩn nói: "Mặc Dạ, bỏ một vì chúng sinh, mới là việc mà thần làm
Tôi nghe xong trong lòng cười nhạt, Long Duy nói còn dễ nghe, thật ra thì không phải chỉ vì cô ta sao. Mặc Dạ tay cầm Rìu Trầm Thiên, di chuyển thân rắn, từ từ lùi về phía sau.
Đuôi rắn hắn vừa lùi, quất ngay Liễu Đông Phương đang vây mễ bà Tần về. Liễu Đông Phương thân rắn ở giữa không trung chuyển hóa, hóa thành hình người, nhìn Mặc Dạ: "Ngươi giải cấm chế của quan tài rắn?"
Mặc Dạ chỉ thu cây rìu lại, giúp tôi che vết thương chỗ xương vai, căng thẳng trầm giọng nói: "Thai rắn này là con của ta và cô ấy, không phải thứ các người hy vọng. Cô ấy muốn mổ ra là cô ấy không hoàn thành chức trách của người mẹ"
"Nhưng nếu như cô ta muốn động đến đứa bé này. . " Mặc Dạ chuyển mắt nhìn Long Duy trong quan tài gỗ trắng, tay phải nhẹ nhàng duỗi một cái.
Cây rìu đá từ từ xuất hiện ở trong tay hắn: "Nếu ta đã có thể dùng hết sức thức tỉnh người, cũng có thể tiễn người về lại. Long Duy, ngươi là đại thần thượng cổ, nhưng trong tay ta cầm Rìu Trầm Thiên, cũng có thể một phát nhấn chìm Thiên phủ,
ngươi cũng biết." Long Duy khóe mắt hơi co rút, đen mặt: "Cô ta cùng lắm chỉ là thân xác chuyển kiếp, người lại mê luyến tới vậy."
Mặc Dạ chỉ ôm tôi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637164/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.