Chương trước
Chương sau
"Dù tay người cầm Rìu Trầm Thiên, chặt khóa phệ hồn của ta, ngươi có thể ngăn ta bao lâu?" Giọng Long Duy từ từ trầm
C
lại, như thành khẩn nói: "Mặc Dạ, bỏ một vì chúng sinh, mới là việc mà thần làm
Tôi nghe xong trong lòng cười nhạt, Long Duy nói còn dễ nghe, thật ra thì không phải chỉ vì cô ta sao. Mặc Dạ tay cầm Rìu Trầm Thiên, di chuyển thân rắn, từ từ lùi về phía sau.
Đuôi rắn hắn vừa lùi, quất ngay Liễu Đông Phương đang vây mễ bà Tần về. Liễu Đông Phương thân rắn ở giữa không trung chuyển hóa, hóa thành hình người, nhìn Mặc Dạ: "Ngươi giải cấm chế của quan tài rắn?"
Mặc Dạ chỉ thu cây rìu lại, giúp tôi che vết thương chỗ xương vai, căng thẳng trầm giọng nói: "Thai rắn này là con của ta và cô ấy, không phải thứ các người hy vọng. Cô ấy muốn mổ ra là cô ấy không hoàn thành chức trách của người mẹ"
"Nhưng nếu như cô ta muốn động đến đứa bé này. . " Mặc Dạ chuyển mắt nhìn Long Duy trong quan tài gỗ trắng, tay phải nhẹ nhàng duỗi một cái.
Cây rìu đá từ từ xuất hiện ở trong tay hắn: "Nếu ta đã có thể dùng hết sức thức tỉnh người, cũng có thể tiễn người về lại. Long Duy, ngươi là đại thần thượng cổ, nhưng trong tay ta cầm Rìu Trầm Thiên, cũng có thể một phát nhấn chìm Thiên phủ,
ngươi cũng biết." Long Duy khóe mắt hơi co rút, đen mặt: "Cô ta cùng lắm chỉ là thân xác chuyển kiếp, người lại mê luyến tới vậy."
Mặc Dạ chỉ ôm tôi vào trong ngực, từ từ xoa vết thương bả vai tôi: "Cô ấy không phải chỉ là thân xác, là người mà ta nhìn
cô ấy lớn lên, ta bảo vệ mười tám năm, lấy máu mà thành, người vợ cưới bảy ngày"
Long Duy cười khẽ, rắn hai đầu vẫn ở một bên gào thét. Mễ bà Tẫn đứng ở dưới mái hiên giờ lại đi tới, lấy một viên thuốc đưa cho Mặc Dạ: "Hà Ca để lại."
Mặc Dạ nhận lấy viên thuốc, bốp thành bột vẩy vào vết thương của tôi, tôi đau đến mức thở hổn hển, nhưng vẫn không nói ra lời.
"Đừng ngốc" Mặc Dạ kéo qua áo đen che đi quần áo đã rách của tôi. Ôm tôi từ từ xoay người, nhìn chằm chằm Long Duy nói: "Hôm nay người trở về vô ích rồi, ngươi đi về trước đi."
Mễ bà Tần một tay ôm A Bảo, một tay nắm tay tôi lui về sau, ánh mắt liếc Mặc Dạ, cười với tôi: "Xà quân vẫn còn rất chịu trách nhiệm."
Tôi nhìn lưng Mặc Dạ, trong lòng không biết là tư vị gì. Từ trong lời Long Duy nói có thể biết, gần đây hắn vẫn không xuất hiện là bởi vì thức tỉnh Long Duy mà ngất đi.
Bây giờ nghĩ lại, thời cơ và địa điểm con rắn hai đầu kia xuất hiện có thể cũng là cố ý, Long Duy khi đó đã tỉnh rồi, chỉ có điều cần chúng tôi chủ động đi tìm cô ta, mà không phải là cô ta đến tìm Mặc Dạ, cho nên mới để cho rắn hai đầu thu hút sự chú ý.
Cười với mễ bà Tần một cái, lúc đang muốn nói cho bà chuyện gì xảy ra.
Lại nghe được Long Duy dùng xà ngữ nói mấy câu, tiếng "Shh shh" rất nhanh, tất cả đều là khí thanh, tôi muốn nghe cũng không hiểu.
Cũng ngay lúc đó, xa xa có tiếng gào thét truyền tới. Màn đêm trong nháy mắt như dày thêm mấy phần, tôi chỉ cảm thấy trong bụng bỗng đau nhói.
Thai rắn trong bụng dù bị bạch xà dùng lưỡi thăm dò rốn, cũng không động, trong nháy mắt lại chuyển động, có vẻ là sợ, lại như lo lắng.
Liêu Đông Phương sắc mặt trắng nhợt, nhìn Mặc Dạ một cái: "Nó đã tỉnh, muốn ra ngoài ư?" Hắn cuộn tròn lấy Long Thiền, muốn bay về phía thôn Hồi Long, lại bị đuôi con rắn hai đầu kéo xuống. Chỉ thấy trong đêm tối, bóng đen to lớn hướng về thôn Hồi Long. Nó như mang một cặp sừng cong, nhưng trong bóng đêm lại như pha lê đen, lóe lên ánh sáng màu đen. Mễ bà Tần cũng dọa, thấp giọng nói: "Làm sao nhanh thế đã ra? Quan tài rắn hẳn có thể ở trấn thêm mấy năm, đợi thai rắn xuất thể. ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.