Mễ bà Tần phủi phủi quần áo, trầm giọng nói: “Cháu cũng biết, chắc trong lòng Mặc Dạ cũng không đành lòng cho nên Mặc Dạ mới không ở đây” Tôi bừng tỉnh nhớ đến, Phù Ngàn vào hồ âm dương cho nên Mặc Dạ đã bị Liễu Phương Đông gọi đi rồi.
Vì vậy Liễu Đông Phương và Long Duy sớm chuẩn bị tất cả, lúc này xuống tay. “Đi thôi, đi xuống nhìn xem” Mễ bà Tần vỗ bả vai tôi, nhìn sang tôi nói: “Cháu ngâm rượu rắn rất ngon có đúng không? Cho bà uống một ngụm được chứ?”
Tôi ôm A Bảo vội vàng xuống dưới nhà, vào nhà bếp tìm một bình rượu rắn đã ngâm được hơn một tháng đổ vào một chiếc ly đưa cho mễ bà Tân.
Bà ấy ngửi mùi vị của rượu thuốc, uống vào một ngụm, ngậm ở trong miệng nhìn con rắn trong bình rượu. Chậm rãi nuốt xuống, nhìn tôi nói: "Rượu này lấy nước ở suối Ẩm Long, cha của cháu dùng dược liệu để rót ra tinh hoa từ bên trong và phải gặp rắn mới có thể phát huy tác dụng vì vậy rượu rắn cần phải có rắn”
Mễ bà Tần thở dài rót ra một chiếc ly đưa cho tôi: “Uống đi, tăng thêm can đảm. Xà quân bị giữ chân rồi, cháu có sợ không?” Tôi đón lấy ly rượu nhấp một ngụm đã bị sặc, vừa đắng vừa chua vừa cay, thật sự không biết nó ngon ở chỗ nào. Nhưng sau khi nuốt xuống bụng thì nóng ran. Tôi nhìn mễ bà Tân lắc đầu cười khẽ: “Cho dù anh ấy ở đây thì cũng đâu thay đổi được gì? Mặc Dạ đối với tôi có thể sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637157/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.