Trầm giọng nói: “Nếu có ngày đó, thầy hi vọng em có thể sẽ lựa chọn chính xác.
Thầy Phạm nói, vẻ mặt chất phác hơi ngại ngùng cười: “Em cũng đừng ghét bỏ thầy dông dài, thầy biết các em đặt cho thầy biệt hiệu Phạm phiền phức”
“Thầy vốn là đã chết qua một lần, lúc em thấy thầy, thầy nên đúng hẹn đi tìm em”
“Nhưng vợ thầy....” Thầy Phạm nói đến đây, nét mặt phơi đen nhánh dường như ửng hồng: “Thầy dù sao cũng phải thu xếp tốt cô ấy, nên chậm trễ mấy ngày, vừa vặn bọn họ cũng tìm tới thầy. Coi như em không đến, thầy cũng sẽ tới nhà Mễ bà Tần tìm em”
Tôi đảo mắt nhìn ngoài cửa sổ, gió thu đìu hiu, nhưng bóng cây chập chờn đến kịch liệt lại không rung”
Đảo mắt nhìn thầy Phạm, sờ dao cạo trong ngực, ôm lấy a Bảo, đứng dậy nhìn ông ta nói: “Em tiễn thầy đi nhé?
Có thể tránh thoát nhất thời, là nhất thời. Tựa như Mễ bà Tần nói, chỉ cần chống nổi một hồi, có thể sẽ có hi vọng, mới có thể sống sót.
Bà ấy tự oán hận mình, là lúc nhìn thấy những con rắn đó, quá mức sợ hãi, tưởng phải chết không còn nghi ngờ gì, cho nên từ bỏ hi vọng, cũng không kịp thời ra tay cứu cô của bà ấy, cô của bà ấy cứ thế chết thảm.
Tôi bây giờ không muốn phạm sai lầm như vậy nữa, coi như không biết kết quả như thế nào, dù sao cũng phải thử một lần đi?
Ngay cả sách cũng không cầm, một tay ôm a Bảo, cầm dao cạo, dắt thầy Phạm: "Thấy coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637152/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.