Tôi gật đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Mễ bà Tần, rồi nhìn bà ấy từ trên xuống dưới.
Từ lúc tôi bắt đầu nhìn thấy bà ấy, bà ấy vẫn luôn là một người rất bình thường, bệnh nặng, bị rắn cắn trúng cũng sẽ ngất xỉu, cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ, mắng mỏ ...
Nhưng không có ai như lời Mặc Dạ nói, người khác đối xử tệ bạc với họ thì họ sẽ giết người.
“Cháu muốn hỏi oán hận của bà là gì phải không?” Mễ bà Tần cắn một miếng khoai lang cười nhìn tôi: “Oán khí của bà chính là bản thân bà”
“Nhà họ Tần vấn Mễ canh giữ quan tài rắn qua nhiều thế hệ, nhưng cuối cùng, nhà bà cũng không biết quan tài rắn là gì? Mễ bà Tần gạt lửa trong bếp. Lạnh lùng nói: "Bà hận chính mình. Rõ ràng có thể cứu cô của bà trước một bước, nhưng vì sợ hãi nên bà đã bỏ lỡ cơ hội"
"Chỉ cần bà kịp thời ra tay cứu bà ấy, hai người có thể chống đỡ được một lúc, ba cháu sẽ xông tới. Bà ấy cũng sẽ không chết ..." Mễ bà Tần gắp cục than, phát ra tiếng "cạch cạch”
Tôi cắn củ khoai lang, nghĩ bản thân dưới sự sợ hãi tột độ đó, có lẽ cũng sẽ không ra tay đâu.
Từ khi nhìn thấy khuôn mặt của mễ bà Tần, tôi cho rằng oán hận của bà ấy có thể là quan tài rắn hoặc cái thói đời này.
Nếu không bà ấy cũng sẽ hại người như những chiếc tà quan khác, nào đâu bà ấy không phải như vậy, không ngờ oán khí lại chính là bản thân mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637147/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.