Tôi nghe theo lời Mặc Dạ, chớp chớp mắt, không biết bản thân đã khác chỗ nào. Tôi kéo hắc bào, nhìn vào bên trong. Lẽ nào Lương Tuyết lại giở trò gì trên người tôi? Nhưng nhìn tới nhìn lui, nơi cần nhỏ vẫn nhỏ. Có lẽ dạo gần đây mễ bà Tần tích cực bồi bổ nên hình như eo hơn to ra một chút.
Nhưng hai chân vẫn rất được, thẳng tắp thon dài, là nơi tôi hài lòng nhất. Nhưng có chỗ nào khác đâu?
Tôi ngước mắt nhìn Mặc Dạ: “Xà quân nhìn quen cơ thể quá hoàn hảo kia của Lương Tuyết rồi phải không? Thế nên cảm thấy cơ thể tôi quá khô quắt?”
“Long Duy” Mặc Dạ cắn răng, kéo tôi nói :"Em đang giận ta?” Tôi ngước mắt nhìn hắn, nhưng lại phát hiện tay hắn hơi nóng, ngay cả cặp mắt kia cũng như bốc lửa.
Mà thân dưới chỉ mặc mỗi quần lót kia, hình như có thứ gì ngẩng đầu lên. “Lương Tuyết hạ độc anh hay gì..” Tôi chỉ Mặc Dạ, trầm giọng nói :"Hay là..” Mặc Dạ lộ vẻ mặt đau đớn, hắn ôm tôi, xoay người một cái đã tới căn phòng ngủ kia.
Sau đó đè tôi xuống giường, nụ hôn nặng nề phủ xuống: “Trước đây em nhìn thấy tà quan đều cảm thấp hậm hực, lần này.”
Tôi vươn tay vòng qua cổ Mặc Dạ, cọ nhẹ trước ngực hắn: “Nhìn thấy nhiều rồi sẽ chai lì thôi. Xà quân phải nhanh lên, hiện giờ tôi thật sự rất đói”
Một tay vuốt xuống dọc theo eo hắn, hai chân nâng lên, học theo giọng điệu của Lương Tuyết, nhẹ nhàng gọi: “Xà quân...”
Lương Tuyết thì nói với thái độ chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637139/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.