Tôi không ngờ lúc này Liễu Đông Phương còn có tâm tư nói chuyện này. Nói cách khác, không ngờ hắn lại nhân cơ hội này mà nói ra. Nhất thời, tôi đột nhiên bừng tỉnh, định rút tay lại. Liễu Đông Phương nắm chặt không buông, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm nói: "Ta không nghĩ tới hiện tại. Ta chỉ chờ sau này..." “Liễu Đông Phương” Tôi ném bộ quần áo đang cầm xuống dưới đất.
Giơ tay gỡ từng ngón tay của Liễu Đông Phương ra, ánh mắt nặng nề nhìn hắn: "Nếu đợi ta sinh thai rắn ra, không dính dáng đến quan tài rắn nữa, không có những chuyện của thôn Hồi Long nữa ..." "Ta chỉ muốn đi đâu đó một mình, tránh xa những chuyện quỷ dị và đáng sợ này. Người và Mặc Dạ đều giống nhau, ta sẽ tránh xa. Mọi người đều bình an, không được sao?" Tôi nhìn Liễu Đông Phương bằng ánh mắt nặng trĩu.
Trầm giọng nói: "Ta không muốn trở thành Long Duy như trong tưởng tượng của các ngươi, càng không muốn trở thành một kẻ thay thế. Ta chỉ muốn là chính mình, nhưng ở trong mắt của người và Mặc Dạ, dù cho ta có giãy giụa thể nào, cố gắng thể nào, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái bóng của cô ta."
Đôi mắt Liễu Đông Phương như lóe lên tia đau thương, nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, rồi từ từ buông tay ra. Xoay người dựa vào tường, sau đó giúp tôi nhặt quần áo: "Đi đi." Tôi lấy quần áo và chạy vội xuống nhà. Nhưng vừa quay đầu lại, thấy Mặc Dạ không biết từ lúc nào, lẳng lặng đứng ở cửa hành lang, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637119/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.