Tiêu Tinh Diệp nói vậy, có lẽ cũng chỉ là qua loa an ủi tôi vài câu, vì vậy chủ đề nói tương đối rộng. Nhưng tôi vẫn không nhịn được giật mình, duỗi tay ra xoa xoa bụng dưới, nơi đó vẫn bằng phẳng như thường. Chờ tôi sinh và thai ra, quan tài rắn lại khôi phục sức sống, cũng không còn liên quan gì đến tôi. Tôi cũng không cần trở lại trấn nhỏ tràn đầy ký ức không vui này nữa. Đến lúc đó giữa tôi và Mặc Dạ sẽ như thế nào? Hắn vì một cỗ tà quan, có thể cho Lưu Thi Di một đứa bé, như vậy bản thân hắn cũng nhiều thêm một hi vọng.
Thật ra Tiêu Tinh Diệp nói không sai, bây giờ tỉ lệ ly hôn nhiều như vậy, người với người còn không thể sống cùng nhau đến bạc đầu, tôi và Mặc Dạ thì đáng là gì?
Hắn đã sống không biết bao nhiêu năm rồi, sinh mệnh của tôi mới được bao lâu? Lúc trước có một Phù Ngàn, chỉ bởi vì cô ta hiến tế cho quan tài rắn, cho nên không thành với Mặc Dạ. Sau khi tôi chết, qua không bao lâu, vẫn sẽ có một Long Duy kế tiếp. Đối với Mặc Dạ mà nói, cũng chỉ là sự tồn tại giống nhau mà thôi.
Tiêu Tinh Diệp thấy tôi không nói gì, quay đầu nhìn tôi, hít một hơi thuốc lá nói: “Quên đi, cô tuổi còn nhỏ, Xà Quân là mối tình đầu của cô nhỉ?” “Ừm, chờ gặp thêm mấy người là tốt rồi” Tiêu Tinh Diệp ra vẻ từng trải, cứ như anh ta đã từng gặp nhiều người rồi vậy. Mùi khói thuốc nồng nặc theo cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637117/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.