Chương trước
Chương sau
Hình như chuyện lại quay về từ chỗ Lý Thiền rồi. Trần Tân Bình dứt khoát nhìn chúng tôi nói: “Chẳng phải đã nói cúi đầu nhận sai thì sẽ không sao nữa sao? Sao lại có người chết nữa?"
Tôi và Tiêu Tinh Diệp cũng không nghĩ ra, nhưng nghĩ lại trong cái giếng đó còn có một con trâu to như thể rớt xuống, dù có người nhảy xuống giếng, chắc cũng không chết chìm đâu.
"Cứu người lên trước đi." Tôi tìm hai cái khẩu trang từ trong ba lô, đưa Tiêu Tinh Diệp một cái.
"Không có động tĩnh gì, giếng này không sâu, bên dưới đã có gia súc chết làm đệm, người không chết chìm đâu, chắc chắn là thối quá nên ngất thôi." Thanh niên gánh đất đó trái lại rất dửng dưng, nhìn thôi mà cũng chẳng buồn đi qua nhìn.
Nhưng khi nói thì sắc mắt rất không tự nhiên, mày nhíu lại nói: “Khi anh ta nhảy xuống, dáng vẻ đó hơi lạ."
Theo lời thanh niên đó, Trần Hải Bình đi đường dường như hơi lắc lư, hơn nữa còn liên tục cười ha ha, chưa đi đến cạnh giếng mà đã ngụp đầu xuống nước rồi chìm xuống.
Nhưng giờ nói thế cũng vô ích, Trần Tân Bình gọi người, vớt người lên trước. Tôi và Tiêu Tinh Diệp cố nhịn hội, nhìn xuống giếng.
Thường thì các giếng cổ đều đào từ các suối nguồn tự nhiên, nên không sâu lắm. Mùi hôi thối của cái giếng này quá nồng, bịt khẩu trang đi qua rồi mà vẫn hơi kinh khủng. Miệng giếng không lớn, khả năng con trâu đã chết đó quá nặng nên sau khi rơi xuống nước đã chìm nghỉm luôn, bên trên có gà chết vịt chết nổi lên, chồng chết nổi đầy giếng, nhưng vẫn không thấy người đâu.
Tôi và Tiêu Tinh Diệp đứng bên giếng nhìn nhau, biết không hay rồi.
"Chết rồi." Tiêu Tinh Diệp tiếp xúc với nước hàng năm, nói nhỏ với tôi: “Nếu như chưa chết thì nước sẽ nổi bọt, giờ bọt cũng chẳng có. Hơn nữa nước này..."
Nước này có tính ăn mòn rất mạnh, con trâu đó mới rớt xuống tối qua mà đã thối rữa thành ra thế. Người nọ vừa rơi xuống đã không còn động tĩnh, chứng tỏ đã mất mạng.
Tôi nghiêng đầu nhìn đám người bên cạnh, đầu tiên là người phụ nữ có thai đó sinh non, giờ là chồng nhảy giếng nên hơi điên rồ kêu to: “Chính là cái ả xà nữ đó, cái đồ sao chổi đó. Á đi chết đi, hôm qua nên bắt ả thả sống mới phải!"
Trần Tân Bình hét lên một tiếng, mới bảo người lôi cô ta đi. Tiêu Tinh Diệp hơi lo lắng nhìn tôi. Giểng đúng là quá thối, chẳng thấy người đâu, tôi cũng không dám nhìn lâu, bèn đi ra với Tiêu Tinh Diệp. Trần Tân Bình nhìn cái giếng, cũng biết tình hình không hay, nhưng dù là thi thể thì cũng phải vớt lên! Vội vàng gọi điện thoại gọi người, mọi người đeo một chiếc khẩu trang bằng vải xô dày, dùng lưỡi câu móc số gà chết vịt chết lên, đào một cái hổ ngay bên cạnh giếng để chôn.
Rồi tìm một gánh vôi vẩy lên tầng tầng lớp lớp. Khi kéo số gà chết vịt chết đó lên, lông còn nhỏ nước, tôi và Tiêu Tinh Diệp nhìn, phía dưới bộ lông hình như có thứ gì đó đang nhúc nhích.
Vôi vẩy lên một cái là rụt lại vào trong lòng.
Tiêu Tinh Diệp lấy đồ kéo cảnh một con gà chết ra, nhẹ nhàng di chuyển là lông đã rớt xuống, bên dưới toàn là trùn chỉ màu đỏ tươi. Anh ta lắc đầu với tôi, ý bảo cũng không biết chuyện gì.
Trùn chỉ cũng không phải là loài vật có tính sát thương mạnh, nhưng nếu như người và gia súc của thôn Trần Gia đều uống nước giếng này, hơn nữa còn chưa nấu mà uống nước lã luôn, khả năng trong cơ thể những người đó đều có loại trùn chỉ này.
"Cô nói có phải loại trùn chỉ này giống như cái loại trùng cong đó sẽ khiến người ta bị thứ gì đó khống chế, rồi mất hồn nhảy xuống giếng không?" Cổ họng của Tiêu Tinh Diệp bị thối đến mắc nghẹn, hình như muốn nôn ọe.
Tôi cũng không biết, thế nhưng có mấy con trùn chỉ có mấy đoạn đang trốn trong cơ thể gà vịt, khả năng là chui ra khỏi cơ thể. Khi kéo gà chết vịt chết lên, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc hơn, người thôn Trần Gia chỉ đứng xa xa hóng hớt. "Bảo người cả thôn đi đốt ngải cứu đi." Tôi đi đến nơi đầu nguồn gió, mặc cho những người của thôn Trần Gia sợ, hay là căm ghét nhìn tôi. Nói với Trần Tân Bình: “Có thể dọn ra ngoài thì dọn ra ngoài, đừng để người đến gần giếng" Bầu không khí trong thôn này quá kì lạ, nếu số gà vịt đó chết như suy đoán của Tiêu Tinh Diệp, là vì trùn chỉ mới nhảy xuống giếng. Vậy đã có người nhảy giếng, chắc chắn cũng sẽ có người khác nhảy xuống giếng.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn các thanh niên trai trảng cầm lưỡi câu móc thi thể trong giếng. Rõ ràng bọn họ không định vớt hết tất cả số gia súc lên, mà đúng hơn là cầm móc câu khuấy giếng, muốn vớt cái người tên Trần Hải Bình nhảy giếng đó lên.
"Tên Trần Hải Bình đó ngang vai vế với tôi, con không giữ được, mình cũng mất mạng rồi." Trần Tân Bình đi rít thuốc, nhíu mày: “Chuyện này rốt cuộc là bị tà gì ám sao?"
"Anh bỏ cái này lên trên giếng. Tôi sợ những người vớt xác cũng nhảy giếng nên lấy một nén hương từ trong ba lô ra và đưa cho Tiêu Tinh Diệp. Đây là nhang tỉnh táo tinh thần của mễ bà Tần, dù không an thần được thì để tản mùi cũng được.
Nhưng Tiêu Tinh Diệp lại lắc đầu với tôi: “Sợ là vô dụng, người mới chết chìm thì thi thể rất nặng, chắc đã chìm xuống đáy rồi, bọn họ vớt như thế, chẳng thể nào vớt lên nổi đâu."
Anh ta nói, Trần Tân Bình dường như đang nghĩ gì đó: “Chẳng phải cậu làm nghề vớt xác sao? Cỗ quan tài cổ xưa đáng giá đó là cậu vớt lên đúng không? Cậu xuống vớt xác lên, chúng tôi trả tiền"
Tiêu Tinh Diệp nặng nề nhìn vẫn chưa từ chối, có lẽ là khó xử không làm được hoặc là không hạ quyết tâm được.
Tôi đá anh ta một cái, lắc đầu với anh ta.
Nhìn Trần Tân Bình nói: “Trong giếng toàn là các gia súc, anh ta đi xuống cũng không vớt lên được, hay là các ông vớt xác gia súc lên hết đi."
Nhìn dáng vẻ mấy người đó làm việc, chỉ muốn thả móc câu xuống là vớt được xác Trần Hải Bình lên ngay, nhưng gà chết vịt chết vẫn vướng trên móc, hết cách rồi mới kéo lên.
Trần Tân Bình lại vội vàng lấy tiền ra, cho người đến tiệm tạp hóa đầu cổng thôn mua mấy chai rượu, rồi dặn phụ nữ trong thôn đi hái ngải cứu, sau đó gào với mấy thanh niên trai tráng bên giếng với nhanh chút.
Chẳng biết Tiêu Tinh Diệp lấy đâu ra mấy miếng gừng, đang lau tay và lau mũi, đưa cho tôi một miếng: “Chuyện này âm tà quá, có phải là Lý Thiền trả thù không?"
"Không giống" Nhưng tại sao lại khẳng định như thế thì tôi lại không nói ra được.
Nhưng lúc này người phụ nữ có thai đó thấy thế biết khả năng chồng cô ta chết rồi, mấy người kéo mà cũng không kéo được, gào khóc đi tới giếng.
Tôi chợt nghĩ đến một điểm mấu chốt, quan tài rắn rất tà môn, khả năng là do một mình "Long Duy" gây ra, thế nên cô ta rõ ràng là khá quan tâm phái nữ.
Lý Thiền gánh cỗ tà quan đó cũng chỉ là để trả thù mấy người đàn ông đó, sẽ không ra tay với phụ nữ.
Nhưng chuyện của thôn Trần Gia này, ngay cả phụ nữ có thai cũng sinh non nữa.
Suy nghĩ, tôi nghiêng đầu nhìn Trần Tân Bình đang chia rượu cho người ta, đúng dịp ông ta cầm một chai đến cho Tiêu Tinh Diệp. Nói với anh ta: “Cái tên què trong ao nuôi cá nhốt Lý Thiến đâu? Anh ta không sao chứ?" Nhìn sang Tiêu Tinh Diệp: “Anh ta cúi lạy nhận sai chưa?"
Theo lí mà nói, nếu Lý Thiển trả thù thì cũng phải trả thù tên què đó trước nhỉ? Chỉ cần người què không sao cả, vậy tức là chuyện này chẳng có liên quan gì đến Lý Thiển và cỗ tà quan đó.
"Không thấy tên què đâu" Tiêu Tinh Diệp cũng lắc đầu.
"Khi đó vô cùng hỗn loạn, một đống người còn lao vào đánh, tôi đành phải dựa vào tự giác nên không kiểm kê người." Nhìn sang Trần Tân Bình: “Tên què đó là đầu sỏ, ông không gọi anh ta đến sao?"
"Cậu ta chết rồi" Trần Tân Bình đưa rượu cho Tiêu Tinh Diệp, giận dữ nói: “Chẳng phải Lý Thiến đã chạy rồi sao, cậu ta không có tiền mua vợ nữa nên chi sáu mươi triệu mua thằng con trai, nghĩ định tiếp tục việc hương khói cũng được."
"Đứa bé đó cũng năm sáu tuổi rồi, cũng hơi lớn, không nghe lời mà cứ chạy nên đã bị tên què họ Trần đó nhốt trong đập chứa nước trên đảo nhỏ rồi." Sắc mặt Trần Tân Bình đầy buồn rầu.
Nặng nề nói: “Kết quả đứa bé đó nhanh trí cạy được khóa, muốn lén lút đi bơi. Khi tên què họ Trần đó đuổi theo nó thì rơi xuống nước chết đuối rồi" "Chuyện này cũng lạ, tên què họ Trần đó tuy bị què nhưng có thể trông coi đập chứa nước, ở trong nước y chang cá vậy đó.." Trần Tân Bình nói đến đây. Sắc mặt đầy sợ hãi, nhìn tôi nói: “Có phải là Lý Thiển trả thù nên kéo cậu ta xuống không?" Tôi lại cảm thấy trong lòng có một cơn tức không thể nào xả ra được, trong thôn họ, cái gì cũng mua được sao?" Nhìn Trần Tân Bình chằm chằm: “Đứa bé đó đâu?"
"Chạy rồi, ai biết" Trần Tân Bình cầm chai rượu, uống một ngụm: “Uống ngụm xua mùi hôi đi." Tôi nghiêng đầu nhìn Tiêu Tinh Diệp, trong mắt anh ta cũng đầy phẫn nộ, hai mắt bừng bừng lửa giận. Thế nên một đứa bé năm sáu tuổi nhảy vào đập chứa nước, sống hay chết bọn họ cũng chẳng để ý nữa sao?
Người phụ nữ có thai bên cạnh vẫn đang khóc mắng, giọng nói ác độc. Tôi nhìn sang Trần Tân Bình: "Ông đi hỏi xem trong thôn có người phụ nữ có thai nào sinh non nữa không?"
Trần Tân Bình không hiểu nhìn tôi: “Chuyện này liên quan gì đến phụ nữ có thai?" Trong lòng tôi có một sự đau xót không nói ra được, nhìn Trần Tân Bình: “Thế đứa bé đó từ đâu ra?"
"Mang bên ngoài về, năm sáu tuổi không đắt, nhỏ mới đắt ấy" Trần Tân Bình than trời: “Cũng không thể để nhà người ta không còn hương khói đúng không?"
Tôi cười lạnh: “Thế nên thôn Trần Gia các ông, tất cả đều không còn hương khói."
Mắt nhìn đôi chân của Trần Tân Bình, lạnh lùng nói: “Ông đi xem xem thi thể của người què họ Trần ở đâu, có phải có chuyện lạ không. Sau đó đi xác nhận, trừ Trần Hải Bình ra thì chuyện này có liên quan đến những người xảy ra chuyện không"
"Đứa bé đó, Trần Hải Bình đi chở hàng rồi dẫn từ ngoài về" Trần Tân Bình nhấp ngụm rượu, bỗng vỗ tay: "Ý cô là, chuyện này có liên quan đến thằng bé nhảy vào đập chứa nước đó sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.