Chương trước
Chương sau
Tôi vừa vào thùng gỗ, cũng cảm giác như tương nếp trào ra, dường như còn có tóc tràn vào.
Vội vàng phun nhổ ra, ngậm chặt miệng đứng dậy.
Lý Thiến bị tôi đè lên người ép xuống, tiếng gọi "Cô cô" trong tương nếp, cùng với tiếng nghiến răng "Rẹc rẹc" hỗn loạn.
Những sợi tóc vẫn tuôn ra ngoài, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng gầm nhỏ của Tiêu Tinh Diệp , còn có sấm rền hòa cùng tiếng kim loại truyền tới.
Nỗi sợ tóc Phù Ngàn vẫn còn ở trong trí nhớ.
Tôi ngồi lên người Lý Thiến, hai tay giữ bả vai cô ta, đè đầu cô xuống chỗ tương gạo nếp.
Tay chân Lý Thiến vẫn còn khua khoắng, tôi dứt khoát xoay ngược vai cô ta, giữ chặt tay chân cô ta.
Trong màu tương trắng như sữa, chiếc váy cưới đỏ tươi đong đưa, tóc đen bồng bềnh.
Vài sợi tóc tiến vào thùng gỗ, siết chặt cổ Tiêu Tinh Diệp .
"A Bảo!" Tôi thấy Tiêu Tinh Diệp đã bị siết đến trợn trắng mắt, vội vàng quát một tiếng.
A Bảo đang ngẩn ra nhìn Mặc Dạ áo đen đong đưa quan tài định đà, hình như bây giờ mới phản ứng, tháo đồ che mũi ra, nhào lên trên người Tiêu Tinh Diệp, gầm gừ trách móc.
Tiêu Tinh Diệp vừa thấy tay và răng A Bảo, cổ họng rên rỉ sợ hãi, mắt trợn trắng như muốn rơi ra ngoài.
A Bảo cúi đầu, cắn lên tóc Lý Thiến, ngoắc đầu một cái đã đứt.
Cũng ngay lúc đó, Mặc Dạ vỗ mạnh lên quan tài một phát, hình như định đóng quan tài lại, tay áo đen vung lên, bỏ đám tóc vào giữa tương gạo, tay vỗ nhẹ về phía thùng gỗ .
Lý Thiến vốn là bị tôi đè vẫn cố gắng muốn chống đỡ, trong nháy mắt như mất hết sức lực, yên lặng nằm trong tương gạo, không nhúc nhích.
Tôi thấy cô ta bất động, mới khe khẽ thở ra, nghiêng đầu nhìn Mặc Dạ: "Chắc chắn là được chứ?"
Mặc Dạ trầm mắt nhìn tôi, trong mắt như thoáng qua vẻ đau xót.
Đưa tay ôm lấy tôi, rũ thấp mắt nhìn tôi: "Em không cần tự mình kéo cô ta vào, em chỉ cần kéo cô ta thôi là được. Thật sự không được, để cho cô ta chạy cũng không sao, ta sẽ nghĩ cách giải quyết."
Dường như hắn nghĩ điều gì, trên mặt lộ ra vẻ thương xót, hai tay giữ chặt vai tôi.
Tôi không biết cảm xúc của hắn là lo cho tôi, hay lo cho "Long Duy" .
Thật ra thì vẫn phải giữ tỉnh táo, trước kia Mặc Dạ không tỏ rõ, tôi có thể giả ngu.
Bây giờ bóc trần rồi, tôi vẫn nên giữ tỉnh táo.
Tình cảm thâm ý trên TV còn làm người ta mê mệt, huống chi Mặc Dạ đang ở bên cạnh.
Tôi đẩy bàn tay đang giữ chặt vai của tôi ra, lau sạch tương gạo trên mặt, lui về sau hai bước.
Nghiêng đầu nhìn Tiêu Tinh Diệp bên cạnh ho khan: "Có sao không?"
Tiêu Tinh Diệp bỏ mớ tóc trên cổ xuống, mắt mang hoảng sợ nhìn tôi, giơ ngón cái: "Cô điên thật."
Mặt Mặc Dạ như lóe lên, nhưng cũng chỉ đưa tay chỉ một cái.
Đám tóc bị cắt bốc cháy, nhưng không giống tóc Phù Ngàn, có rắn lửa nhỏ, chớp mắt đã thành tro.
Tôi xoay người nhìn quan tài, sau khi lấy thi thể Lý Thiến xuống, trên nắp quan tài lưu lại hình người trống không, phía dưới là vàng bạc xếp quanh.
Nhưng không có chiếc váy cưới đỏ tươi của Lý Thiến lơ lửng trong quan tài, tôi lúc này mới phát hiện đúng là tấm gỗ có vàng nhàn nhạt.
Hơn nữa chín chiếc đinh trấn thi đóng phải quan tài, trên hình người kia lại không có lỗ thủng nào.
"Quan tài còn sống." Mặc Dạ trầm giọng, nói với tôi: "Ta đem quan tài về động phủ nghiên cứu, có lẽ có thể tìm ra vài bí ẩn xà quan."
"Được." Tôi vốn còn có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như xà quan nhìn thì không to lắm, có thể nuốt ba người, không nhìn ra được.
Những người đã vào quan tài đó tôi biết họ đã chết, cho nên sống chết không cần hoài nghi.
Nhưng thi thể đi đâu được? Chẳng lẽ chen chúc trong quan tài này? Nhưng Mặc Dạ nói muốn mang về, tôi cũng không cản được.
Chỉ nhìn chằm chằm hắn ánh mắt thâm thúy: "Vậy trận pháp Bát Tà Phụ Quan bị phá sao?"
Hắn mở tay, một miếng vải đen bay ra, bọc quan tài lại, lắc đầu nói: "Bát Tà chỉ là dẫn khí nhập quan, quan tài này chính là thứ hữu dụng. Ta mang về động phủ, cho Liễu Đông Phương xem qua."
"Dù sao hắn cũng là người bảo vệ xà quan, Bát Tà chắc sẽ hợp với hắn, hắn có thể sẽ nhìn ra quan tài này có gì khác thường." Mặc Dạ dùng miếng vải đen quấn chặt quan tài.
Tôi nghĩ đây cũng là một cách, huống chi cũng tốt hơn so với việc ở lại đây bị người ham mê vàng bạc, nhỡ lại xảy ra gì đó.
"Thi thể Lý Thiến, các người tìm mấy tên đàn ông đã làm chuyện bại hoại với cô ấy trước khi chết, làm sao loại bỏ chấp niệm của cô ấy, phá dâm tà khí, chuyện này mễ bà Tần biết phải làm thế nào." Mặc Dạ đi có vẻ vội.
Vung tay áo rộng, miếng vải đen bọc lấy quan tài bay lên, xông ra khỏi khoang thuyền.
Tôi nhìn hắn biến mất trong bóng đêm, đảo mắt nhìn qua thi thể Lý Thiến ngâm trong tương gạo nếp. Sắc mặt cô ấy không còn màu đỏ ma mị nữa, khôi phục vẻ nhợt nhạt, lỗ đinh trên trán đầy tương nếp nhưng không hề thấy máu chảy ra.
Cô ấy chỉ ngâm như vậy, chúng tôi không thể không trông nom, nếu không cô ấy lại biến thành xác nữa thì sao?
Tối nay phải trông coi ở đây.
"Cô muốn thay quần áo không?" Tiêu Tinh Diệp nhặt kim mũi kim và trấn định của tôi về.
Lúc này tôi mới nhớ ra, cả người mình toàn tượng gạo, vừa ướt lại vừa dính.
LA Bảo vẫn đang nghịch tương gạo còn lại trong tay, còn cho vào miệng.
Tôi vội vàng ôm lấy nó, nói với Tiêu Tinh Diệp: "Không mang quần áo, cậu tìm cho tôi cái gì đốt lửa để phơi là được."
"Thằng nhóc. . . A Bảo thật là lợi hại." Tiêu Tinh Diệp cũng biết không tiện, nhìn mặt A Bảo, đổi chủ đề.
Tôi cười với cậu ta một tiếng, ôm A Bảo không nói nữa lời.
Tiêu Tinh Diệp đi tìm chậu, lượm chút củi khô, tưới chút dầu đốt: "Trước kia tôi thường xuyên đi câu cá đêm, cũng đốt lửa có lúc nướng cá."
Chỉ có hai chúng tôi ngồi, cũng không phải thân quen gì.
Cậu ta có vẻ cũng hơi lúng túng, sờ vết siết trên cổ: "Hay để tôi câu cho cô con cá để nướng? Cá sống tươi, nướng lên ăn rất ngon. Nhưng sông này hình như không có cá, không biết có câu được không."
"Câu được cũng không dám ăn." Tôi cảm ơn cậu ta, A Bảo hình như cũng hơi mệt, nằm ở trong ngực tôi, bắt đầu ngủ gà ngủ
gật.
Tôi vỗ nó nhè nhẹ, lúc sau đã ngủ.
Tiêu Tinh Diệp liếc A Bảo, mặt đầy tò mò.
"Nó giống cậu, là quan tài tử, người nhà họ Ngụy." Tôi thấy cậu ta như thể không hỏi thì sẽ chết nghẹn.
Chưa nói đến chuyện Lý Thiên phải phiền cậu ta, sợ sau này tìm Bát Tà phụ quan cũng phải tìm cậu ta hỗ trợ.
Sau này cậu ta còn có thể gặp mặt A Bảo, phải nói về thân phận với cậu ta trước, tránh lại bị răng A Bảo dọa cho như hôm nay.
"Là uống thuốc chuyển thai, do muốn đổi nữ thành nam, còn trách vợ không sinh được con, sau đó chết ở trong quan tài sinh ra nó?" Tiêu Tinh Diệp nghe hai mắt mở to, những lời chấn động phát ra.
LA Bảo ngủ sâu, ở trong mơ lâu lâu còn cười khành khạch, rõ ràng hôm nay chơi cùng Mặc Dạ rất vui.
Tin vịt truyền tới truyền lui là thành, huống chi thân thế A Bảo bản thân cô cũng không tưởng tượng nổi.
Tôi gật đầu với Tiêu Tinh Diệp: "Cậu giúp tôi tra xem người yêu Lý Thiên chưa? Là người thôn Trần sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.