Mễ bà Tần nhìn những cây kim đá trên người tôi, vẻ mặt cực kỳ kích động.
Bà ấy giơ đôi tay run rẩy muốn sờ lên, nhưng sợ làm đau tôi, chỉ sợ nhẹ trên đầu kim một chút rồi rụt tay về.
“Đau không?” Mễ bà Tần treo quần áo lên, nhỏ giọng nói: “Có lẽ Xà Quân cũng bị ép đến mức nóng nảy rồi.”
Tôi dỗ dành A Bảo, cười khẽ: “Vẫn tốt.”
Sau đó ngất đi là tốt rồi.
Mễ bà Tần nhìn tôi, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ khẽ ho: “Vậy cháu ngủ đi, muốn ăn gì không?”
“Không muốn ăn, không cần đâu, cháu dẫn A Bảo đi ngủ đây.” Tôi thật sự thấy rất mệt, vỗ mông A Bảo, cảm thấy đã lót tã rồi.
Nhưng vẫn dặn dò: “Không được tè dầm.”
A Bảo cười khanh khách, lăn qua lộn lại bên cạnh tôi.
Mễ bà Tần lại nhìn tôi mấy lần, thấy tôi thật sự rất mệt rồi, bèn tắt đèn đi.
A Bảo rất có tinh thần, nhưng vẫn rất ngoan, không phải kiểu quá ầm ĩ, chỉ nằm yên ở bên cạnh, chơi một mình.
Tôi nhắm mắt lại, duỗi tay nắm lấy ngón tay nó, hết ngón tay này tới ngón tay khác.
Khi còn bé ba mẹ tôi chơi với tôi như thế, nhưng bọn họ biết hát, có thể hát ru…
Đây có lẽ là một trò đếm ngón tay, để đứa bé cảm nhận được mỗi một ngón tay.
Hình như A Bảo chơi rất vui, lại lăn qua, nắm lấy ngón tay của tôi chơi.
Sự chú ý cả người đều tập trung vào ngón tay, thật sự không còn thấy đau nữa.
Nhưng tôi không hiểu, Long Duy tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637068/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.