Tôi và Vu Thi Mạn ngồi dưới đất, trong mắt hai người đều là vẻ sợ hãi.
Vẫn nhờ quỷ thai lẩm bẩm kêu hai tiếng, muốn ra khỏi vòng tay tôi, tôi mới tỉnh táo lại.
Ôm lấy nó, lại nói với Vu Thi Mạn: "Cô vẫn ổn chứ? Vừa rồi Phù Ngàn xuất hiện lâu như vậy rồi sao cô không xuống?"
"Cảm giác lạnh lẽo trên người cô ta quá kinh khủng, cô cảm thấy không?" Vu Thi Mạn đứng lên.
Trầm giọng nói: "Lúc nhìn thấy Phù Ngàn, cảm giác như có vô số con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào tôi vậy."
"Làm cho người ta không kịp thở, dường như ý sợ dấy lên từ sâu trong lòng. Cho nên tôi ghé trên xà nhà, không dám nhúc nhích. Cô gọi thì tôi mới hoàn hồn lại." Hình như chỉ cần nhớ lại cái cảm giác đó, Vu Thi Mạn liền thấy khó chịu, sắc mắt trắng ra.
Tôi lắc đầu, nhìn Phù Ngàn, tôi cũng không có cảm giác như Liễu Long Phương nói, vừa nhìn liền sinh ra sợ hãi.
Rõ ràng Vu Thi Mạn cảm nhận được, nhưng nhìn bụng tôi một chút, thì đứng lên nói: "Tôi đi tìm chậu, cô mang cái này..."
Ánh mắt cô ta lấp lóe: "Sau này không thể cứ gọi là quỷ thai được, đặt một cái tên đi..."
Quỷ thai trong lòng tôi nhe răng gầm nhẹ với Vu Thi Mạn một tiếng, lại tiếng tục chơi đá địa âm kia.
Lúc mễ bà Tần trở về, còn hái được một nắm sừng đậu, áo bào đen kia cũng không có cầm.
Tôi và Vu Thi Mạn đóng kín cửa tắm rửa cho quỷ thai. Sợ nó không chịu, Vu Thi Mạn còn cố ý tìm quả táo cho nó gặm.
Hình như từ khi sinh ra nó còn chưa ăn qua thứ gì, cho nên rất tò mò đối với đồ ăn. Chiếc răng kia đúng là rất dọa người, há mồm liền cắn một miếng lớn, có vẻ rất thích, cho nên cắn rồm rộp rồi nuốt xuống.
Trên người nó bám đầy bụi đất, sau khi tắm xong mới phát hiện, trên cơ thể có rất nhiều vết thương to nhỏ, trên lưng còn có vết đốt, nhìn qua thì như bị bùa thiêu.
Trên cổ và tay chân có những vết dây trói đều đã thành màu gân xanh, nhất là trên cổ, đầy máu.
"Tối qua bị bùa của Hà Cực làm bị thương." Mễ bà Tần nhìn thoáng qua vết thương trên người nó, trầm giọng nói: "Khó khỏi lắm, phải dùng đan dược của Vấn Thiên Tông, bằng không sẽ còn mưng mủ."
Chúng tôi không dám dùng nhiều sức để tắm cho nó, sợ nó đau rồi cắn người.
Có điều quỷ thai cắn quả táo, cho dù có bị đau cũng chỉ nhe răng, sau đó tủi thân mà nhìn tôi.
Không có quần áo trẻ em, tắm qua một lượt, tôi cầm khăn mặt bọc quỷ thai lại, một châu nước vốn không rửa sạch cho nó, phải đổi chậu khác, nhưng nó không cho Vu Thi Mạn chạm vào.
Nhắc đến Phù Ngàn, Vu Thi Man đang thay nước lảo đảo một chút, nước bẩn trong chậu sánh ra không ít.
"Chạy rồi. Nhưng mà Hà Ca gọi Ngưu Nhị cùng đuổi theo cô ta, cho nên chưa chắc trốn được. Ngưu Nhị không sợ cô ta, người ở thôn Hồi Long không sợ cô ta như chúng ta." Mễ bà Tần dùng sức quá mức để bóp lấy sừng đậu trong tay, nên làm cho ngón tay mình bị thương cả.
Xem ra bà ấy và Vu Thi Mạn đều có cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy Phù Ngàn.
Bà ấy lau đi ngón tay chảy máu, kéo cái ghế đẩu ra, rồi mới tiếng tục lột sừng đậu: "Cô ta rất hận con của mình, hận người trong thôn Hồi Long. Nhưng mà trên người cô ta có thứ làm cho người ta sợ hãi theo bản năng, còn sợ hơi thấy rắn rất nhiều lần.
Quỷ thai trong lòng tôi vẫn cắn táo rồm rộp, không biết chúng tôi đang nói cái gì.
Mễ bà Tần liếc qua: "Tôi đi mua con gà, cho nó ăn mặn quen đi, miễn về sau nó bị mùi máu tanh dụ mà ăn sống.
Vu Thi Mạn đưa nước tới, nhìn mễ bà Tần nói: "Bà còn định giấu diếm tới khi nào? Rốt cuộc vì sao Phù Ngàn biết thành như vậy?"
Mễ bà Tần nhìn chằm chằm Vu Thi Mạn: "Nếu tỏa cốt huyết xà trong cơ thể Long Duy đã dẫn ra rồi, chừng nào thì cô đi?"
"Cô cũng thấy Phù Ngàn mà? Cái cảm giác sợ hãi đó, còn nhiễm chút khí tức của xà quan. Sáu người tối qua thực sự đều bị thứ trong xà quan giết chết. Nếu như cô còn ở lại nơi này, sợ là rượu rắn cũng không ép được." Mễ bà Tần rút ra một cây sừng đậu.
"Bốp!" một cái, bẻ gãy sừng đậu, cụp mắt nhìn Vu Thi Mạn: "Tự mình nghĩ kỹ đi."
Vu Thi Mạn bĩu môi, thở dài một hơi, không nói gì.
Dù sao thì quỷ thai mới ra ngoài không lâu, tắm rửa, gặp quả táo kia xong thì dựa vào trong lòng tôi, ngủ mất.
Tôi đặt nó lên giường, nó lập tức bừng tỉnh, nhe răng nhìn bốn phía, ôm lấy cánh tay tôi mới ổn một chút, đây là biểu hiện của việc cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
"Cô cởi quần cho nó ôm là được." Mễ bà Tần đứng cạnh cửa, trầm giọng nói: "Nó có mùi của cô." Tôi ngẫm nghĩ, liền cởi áo ngay trước mặt của mễ bà Tần.
Quỷ thai ôm cái áo kia, híp mắt rắn nhìn tôi, yết hầu ực ực hai tiếng rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.
Tôi quay người tìm quần áo để mặc. Ánh mắt của mễ bà Tần nhìn đến vảy vân trên xương quai xanh của tôi, chỉ tay lên: "Thứ trong xà quan muốn ra rồi?"
Thuận theo ánh mắt của bà ta, tôi cúi đầu nhìn xương quai xanh, chắc là thị giác có hạn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường vân đen trắng của xà quan quấn lên.
Cầm quần áo thay xong, tôi đi ra ngoài, ghé vào gương nhìn một chút, quả nhiên rắn bên trong quan tài hình như vươn ra ngoài một chút.
Tối hôm qua lúc tôi nhìn vảy vân bên trên xương quai xanh của Mặc Dạ, hình như không có xuất hiện nhiều như vậy.
Mễ bà Tần khẽ thở dài một hơi, lại bắt đầu ho.
Tôi lấy nước cho bà ta, cười khổ: “Đi mua giúp tôi con gà.”
Bây giờ biết được đại khái là nếu mễ bà Tần ho, có lúc thật, có lúc giả. Khi có việc, bà kìm nén được, nhưng một khi kích động, hoặc là thư giãn thì liền ho khùng khục.
Mễ bà Tần mua gà về rồi hầm xong, rồi bưng nồi đi, sợ gà có mùi máu tươi sẽ kích thích quỷ thai.
Bây giờ quỷ thai chưa hiểu chuyện, dáng vẻ quá mức dọa người, chúng tôi cũng không dám để nó đi ra ngoài, chỉ bưng canh gà đi vào.
Ngửi thấy mùi thức ăn mặn, nó vốn đang ngủ liền lập tức tỉnh lại, bụng òng ọc kêu lên.
Sau đó lại không thể đi bằng tứ chi được, cho nên tôi bưng hai bát canh gà, ngồi trên bàn, uống trước một ngụm rồi ra hiệu cho nó ngồi xuống.
Quỷ thai đâu chịu, nó lập tức nhào về phía tôi, bị tôi hét lên một tiếng thì nhe răng ra, lộ vẻ dữ tợn, mắt rắn co lại nhìn chằm chằm tôi.
Nhưng một lát sau, lại tủi thân nhìn chằm chằm canh gà.
Tôi dứt khoát ôm nó ngồi xuống. Lúc đầu nó không ngồi yên, xoay trái xoay phải, hai tay vịn cái bàn muốn lật ngược lại. Tôi vội vàng bưng canh gà tới trước mặt nó, ra hiệu cho nó nhận lấy bát uống.
Quỷ thai ngửi thấy mùi canh gà, đầu lưỡi lè ra ngoài.
Khá lắm, tôi không chút ý đến, cả cái bát đều bị nó cuốn đi
May là tôi sợ nó bị nóng, nên chỉ đổ non nửa bát, nếu không rót đầy thì sẽ bị phỏng.
Chờ đến khi quỷ thai buông bát xuống, cả cái bát đều bể cả.
Cường độ lưỡi của nó rất lớn, không giống lưỡi rắn mà giống lưỡi thằn lằn hơn.
Cả buổi chiều, tôi đút canh gà cho nó uống, tiện thể nói cho nó biết ngồi thế nào, bưng bát ra sao.
Một nồi canh gà uống xong, trời cũng tối.
Cuối cùng quỷ thai cũng biết bưng bát uống từng ngụm nhỏ, ngồi cũng yên ổn một chút, không có lè lưỡi lung tung.
Sau khi ăn no xong, lại tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Đầu tiên là ôm cánh tay tôi không chịu buông, tôi lấy cái áo kia nhét cho nó, nó lẩm bẩm hai tiếng, sau đó ôm ngủ.
Mễ bà Tần thấy nó ngủ, mới dám đứng một bên nhìn: "Cô cảm thấy nó kinh khủng không?"
Thật ra ngủ thiếp đi rồi, nhìn qua cũng chỉ giống như đứa bé hai tuổi. Ngoại trừ cái răng kia thì chỉ có con mắt là nhìn qua rất khủng bố.
"Được sinh ra thế nào không phải do nó quyết định được. Cô đã để nó nhận cô làm mẹ, sau này nó thành thế nào, tự cô quyết định." Mễ bà Tần đưa khăn cho tôi.
Nhìn bụng tôi: "Con đường sau này của cô còn dài, đứa bé này về sau sợ là càng khó khăn hơn."
Tôi lau miệng cho quỷ thai, lúc quay người thì sờ lấy bụng mình.
Mễ bà Tần đưa ra kế hoạch dùng quỷ thai làm vỏ ngoài cho tôi, sợ cũng có ý để tôi luyện tập trước với đứa nhỏ trong bụng đi.
Đêm xuống, tôi và quỷ thai ngủ trên cùng một cái giường. Vu Thi Mạn và mễ bà Tần ngủ phòng sát vách.
Có lẽ là do bên cạnh có thêm một người, tôi ngủ không quá ổn, với cả vừa nhắm mắt lại, cơ thể trắng bệch với mái tóc đen dày kia lại nhào tới, dường như không cẩn thận liền bị tóc đen che mất, trong lòng cứ sợ hãi mà chẳng hiểu vì sao.
Mở to mắt nhìn trần nhà, hình như loáng thoáng cảm giác thấy có cái gì đi ra từ phòng cách vách. Nhìn bóng người thì hình như là Vu Thi Mạn, tôi nghĩ có lẽ cô ta muốn rời đi, dù sao cũng không ngủ được, liền đứng dậy đi ra xem một chút.
Kết quả thấy Vu Thi Mạn đứng ở căn phòng ban ngày dụ quỷ thai tới kia, đầu nghiêng theo một tư thế kỳ quái, nhìn bệ của sổ.
Ánh trăng ngày hè như nước trôi trong phòng, Vu Thi Mạn vừa đi tới bệ của sổ, lè lưỡi, từ từ liếm láp bệ cửa sổ, trên mặt là vẻ tham lam và cuồng nhiệt.
Giống như trên bệ cửa sổ kia có thứ đồ ăn ngon gì đó vậy.
Cô ta càng liếm càng hăng, ngay cả cái bàn bên cạnh cũng liếm.
Dáng vẻ này quá kinh khủng, dọa tôi không dám thở mạnh.
Nếu đánh cũng không đánh lại Vu Thi Mạn, chỉ có thể gọi mấy người mễ bà Tần và Hà Cực.
Nhưng vào lúc tôi quay người, yết hầu Vu Thi Mạn lẩm bẩm hai tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
Ngay lúc cô ta ngẩng lên, mái tóc xõa ra của cô ta như sống dậy, quấn trên cổ cô ta, từng chút quấn chặt.
Mà dường như Vu Thi Mạn không hề có cảm giác, lè lưỡi còn muốn liếm cái bàn.
Tôi thấy được chòm tóc quấn chặt kia, lại nhìn những nơi mà Vu Thi Mạn liếm qua, chính là những nơi mà tóc đen của Phù Ngàn quấn tới hồi sáng.
Vu Thi Mạn đang liếm những thứ còn sót lại trên tóc đen ẩm ướt của Phù Ngàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]