Tôi và Vu Thi Mạn ngồi dưới đất, trong mắt hai người đều là vẻ sợ hãi.
Vẫn nhờ quỷ thai lẩm bẩm kêu hai tiếng, muốn ra khỏi vòng tay tôi, tôi mới tỉnh táo lại.
Ôm lấy nó, lại nói với Vu Thi Mạn: "Cô vẫn ổn chứ? Vừa rồi Phù Ngàn xuất hiện lâu như vậy rồi sao cô không xuống?"
"Cảm giác lạnh lẽo trên người cô ta quá kinh khủng, cô cảm thấy không?" Vu Thi Mạn đứng lên.
Trầm giọng nói: "Lúc nhìn thấy Phù Ngàn, cảm giác như có vô số con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào tôi vậy."
"Làm cho người ta không kịp thở, dường như ý sợ dấy lên từ sâu trong lòng. Cho nên tôi ghé trên xà nhà, không dám nhúc nhích. Cô gọi thì tôi mới hoàn hồn lại." Hình như chỉ cần nhớ lại cái cảm giác đó, Vu Thi Mạn liền thấy khó chịu, sắc mắt trắng ra.
Tôi lắc đầu, nhìn Phù Ngàn, tôi cũng không có cảm giác như Liễu Long Phương nói, vừa nhìn liền sinh ra sợ hãi.
Rõ ràng Vu Thi Mạn cảm nhận được, nhưng nhìn bụng tôi một chút, thì đứng lên nói: "Tôi đi tìm chậu, cô mang cái này..."
Ánh mắt cô ta lấp lóe: "Sau này không thể cứ gọi là quỷ thai được, đặt một cái tên đi..."
Quỷ thai trong lòng tôi nhe răng gầm nhẹ với Vu Thi Mạn một tiếng, lại tiếng tục chơi đá địa âm kia.
Lúc mễ bà Tần trở về, còn hái được một nắm sừng đậu, áo bào đen kia cũng không có cầm.
Tôi và Vu Thi Mạn đóng kín cửa tắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637060/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.