Sau khi quát một tiếng, Liễu Đông Phương thở hổn hển.
Bình tĩnh hơn một chút mới nhìn tôi nói: “Long Duy vì cứu sống Mặc Dạ mà làm ra quan tài rắn. Đây là quan hệ của Long Duy và quan tài rắn.”
“Cho nên chỉ có Mặc Dạ và Long Duy có thể trấn áp được quan tài rắn” Giọng nói của Liễu Đông Phương càng lạnh lùng hơn, gằn từng chữ: “Bây giờ người hài lòng rồi chứ?”
Tôi siết chặt con dao, rõ ràng đang cầm chuôi dao ấm áp, nhưng lại thấy lạnh thấu xương.
Liễu Đông Phương như thở nhẹ một hơi: “Cho nên bọn họ đều sẽ không nói với người, Mặc Dạ càng sẽ không nhắc đến với người. Long Duy, tất cả những chuyện quan tài rắn làm ra đều do ngươi và Mặc Dạ tạo nghiệp”
Tay tôi lạnh đến mức như trở nên cứng đờ.
Tôi cầm dao, xoay người lấy tách trà bằng sứ trên bàn để máy tính cạnh cửa, rạch lên lòng bàn tay.
Nhìn máu tươi chảy vào trong chén màu xanh trắng, không ngờ tôi lại chẳng thấy đau. Mà lại có một cảm giác mơ màng và bừng tỉnh, như cảnh tượng này đã từng diễn ra rồi vậy.
Liễu Đông Phương thấy tôi lấy máu, dù sao cũng đã nói rồi, bèn dứt khoát nói thêm: “Thân phận của Mặc Dạ không bình thường, người vì cứu sống hắn mà làm ra quan tài rắn, nhưng không muốn ảnh hưởng quá lớn. Hơn nữa sau khi Mặc Dạ sống lại đã dung hợp làm một với quan tài rắn. Ngươi.”
“Không phải ta!” Tôi quay đầu nhìn Liễu Đông Phương, quát lên: “Ta không phải Long Duy!” Nhưng nói xong câu này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637047/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.