Ngón tay Mặc Dạ thử sờ soạng một chút lên chỗ xương quai xanh của tôi, tôi vốn cố nén đau nhức không lên tiếng.
Hắn lại nheo mắt nhìn tôi, sau đó thu tay về, lặng lẽ nhìn bụng của tôi. Trở tay nhẹ nhàng che đi phần bụng như quan tài rắn, có điều trong mắt hắn mang theo vẻ lo lắng. Tôi thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ làm đánh rụng cái thai rắn trong bụng Long Thiền, nghĩ cách làm sảy nó."
Những lời Vu Thi Mạn nói không phải không có lý, với cả Cốc Phùng Xuân cũng nói một khi cái thai rắn này một khi trưởng thành chính là ngày rồng trỗi dậy của quan tài rắn.
Nếu quả thật như như vậy thì vẫn không nên để lại...
Mặc Dạ trừng mắt nhìn, ôm lấy tôi, từ từ dán đầu lên bụng tôi, dường như đang cảm nhận, lại hình như đang nghe cái gì...
Sau một hồi lâu, hắn mới thở ra một hơi, chậm rãi ngồi xuống, kéo tay tôi, cởi mảnh vải đen ra. Tôi nghĩ đến mễ bà Tần và Liễu Đông Phương đã nói rồi, không thể để cho Mặc Dạ nhìn thấy cái này, nên tay rụt lại theo bản năng.
Mặc Dạ ngước mắt nhìn tôi: "Ta biết em thấy qua quan tài rắn rồi, cái vảy vân kia chính là ký hiệu mà hắn để lại."
Tôi hơi cụp mắt, lại nhìn Mặc Dạ ngồi bên cạnh mình, kéo tay tôi, dịu dàng cởi những mảnh vải đen ra. Mảnh vải đen được cởi từng vòng từng vòng, vòng tay rắn trắng đen hiện ra.
Mặc Dạ vuốt thân rắn, ngẩng đầu lên nhìn. Ngước mắt nhìn tôi: "Long Duy, sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637044/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.