Quan hệ của Mặc Dạ và Liễu Đông Phương khá phức tạp, nhưng theo tôi thấy, hai người vẫn luôn là kẻ thù.
Cho nên không ngờ rằng bọn họ lại nhất trí một cách kỳ lạ với chuyện của Phù Ngàn.
Không cho tôi đi gặp Phù Ngàn, cùng cứu cô ta, cùng nhau chăm sóc cô ta.
Nhưng rõ ràng Mặc Dạ không muốn nói nhiều về chuyện có liên quan đến Phù Ngàn, cho tôi một ánh mắt nặng nề rồi đi mất.
Đợi hắn đi rồi, tôi lấy sổ ghi chép ra, bên trên viết mấy địa chỉ, có một cái ở trong thôn của mễ bà Tần, là đời bà nội, hai năm trước đã qua đời rồi.
Ngoài cửa, mễ bà Tần lại đang ho, xen lẫn với tiếng “xì xì” khi sạn chạm vào chảo dầu.
Tôi vội thức dậy, rửa mặt, đi nấu cơm giúp mễ bà Tần.
Buổi sáng ăn mì trộn thức ăn thừa, mễ bà Tần không có công việc, tôi còn mắc nợ, có thể ăn bậy ăn bạ là tốt lắm rồi.
Đợi ăn sáng xong, mễ bà Tần cầm một đống đồ vấn mễ, sau đó dẫn tôi đến nhà của bà Ngụy.
Vấn mễ thật ra là phải đợi chủ nhà đến tận nơi.
Nhưng kiếm ăn trong thôn nào có chú ý nhiều như vậy, chuyện vặt gì cũng phải làm.
Trên đường mễ bà Tần quay đầu nhìn tôi mấy lần, thật ra là nhìn cổ tay tôi, muốn chắc chắn có phải vòng ngọc hắc xà còn đó không.
Tôi thoải mái đưa cổ tay cho bà ấy nhìn: “Gần đây Xà Quân có việc, phải chăm sóc Phù Ngàn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637021/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.