Mặc Dạ rõ ràng là có chuyện gì đó, hắn tới vội vội vàng vàng, rồi rời đi ngay.
Con rắn lớn kia đang nằm trên mái hiên, dùng ánh mắt sâu xa nhìn tôi, từ từ quay đi, thoáng cái đã không thấy đâu.
Mễ bà Tần hễ kích động là ho không ngừng, vì vậy tôi vội vàng đi lấy nước cho bà ấy, rồi mới đi xem xem bà lão bị dọa cho một phen khiếp sợ kia sao rồi.
Nhưng bà ta đã sợ ngất lịm đi, tôi ấn ấn vào nhân trung cũng không tỉnh lại.
“Dùng kim châm mười đầu ngón tay.” Mễ bà Tần vừa uống nước vừa nói với tôi: “Bóp máu bầm ở đầu ngón tay ra, rỉ chút máu là được.”
Tôi vội vàng quay người đi vào trong tìm kim, nắm lấy ngón tay bà lão kia, châm vào từng ngón một đến khi rỉ máu ra: “Con rắn đó là...”
“Là con rắn mà thôn bên cạnh thả ra sau này bị bắt. Là con rắn mà bốn phương sĩ kia từng dùng để đối phó cháu và Xà quân .” Mễ bà Tần nhấp một ngụm nước.
Ngẩng đầu nhìn một cái: “Đa phần những con rắn có thể giao tiếp với người đều đã được tu luyện thông linh, thoắt ẩn thoắt hiện, xà quân để cho nó tạm thời bảo vệ cháu cũng được lắm.”
“Nhưng cháu nhớ rõ đêm đó nó không lớn như vậy mà?” Trên đầu ngón tay của bà lão đều có màu đen, nặn đến khi màu trở thành máu tươi tôi mới buông ra.
Mễ bà Tần khẽ ho khan, cười khổ nói: “Thực ra loài rắn tu luyện rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637019/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.