Mặc Dạ nhìn sợi tóc ngắn lượn một vòng trên đầu ngón tay mình, lại gảy một cái, trên mặt lộ vẻ hối hận.
Tôi quay đầu nhìn sang, cô gái trên lầu các kia thật sự không ở đây.
Đúng như Ngưu Nhị nói, người của thôn Hồi Long chỉ có cùng cô ta mới có thể sinh con…
Cũng có nghĩa là…
Suy nghĩ trái với luân thường đạo lý xuất hiện trong đầu, tôi vốc nước suối lạnh lẽo lên rửa mắt, ép mình xua đi ý nghĩa này.
“Trước đây không phải thôn Hồi Long có người vẫn luôn ở bên ngoài ư? Vì sao tôi và ba mẹ tôi lại không thể ra khỏi trấn?” Tôi thật sự không thể hiểu nổi: “Nếu trong người tôi vẫn luôn có hai con huyết xà kia, thì chẳng phải con rắn trong quan tài sẽ có cách đối phó tôi sao?”
“Trước đây em rất quan trọng với nó, nó sẽ không khiến em bị thương, nhưng bây giờ thì khác.” Tay Mặc Dạ lượn lờ trong ao nước.
Hắn duỗi tay vỗ lên vết thương trên vai tôi: “Long Duy, có một số chuyện, nếu em đã tránh được rồi thì không cần phải hỏi nữa. Dù em không còn tác dụng, quan tài rắn vẫn sẽ không để cho em rời khỏi phạm vi giới hạn của nó.
Ngón tay hắn lạnh lẽo, một tay vỗ lên vết thương trên vai, một tay kéo tôi đến gần, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng mút lấy vết thương.
Đầu lưỡi ấm áp mà linh hoạt đảo qua vết thương, như có thứ gì đó kích thích, tôi đau đến mức hơi co người lại, quay đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637017/chuong-42.html