Yêu cầu của Trần Tân Bình vừa đưa ra, một bà lão ngay lập tức chạy tới, bắt đầu khóc: "Sao số tôi khổ thế này.”
Nhìn thấy hai người khác lại muốn đến ấn tay tôi, tôi vội vàng lùi lại một bước: “Ông có thể bán nhà, nhưng ông không thể đưa tôi đến Trần gia thôn được! Ông muốn tiền, tôi có thể tìm cách để đưa cho ông, nhưng tôi không thể đi!”
"Điều này không do cô quyết định, muốn cũng phải đi, không muốn cũng phải đi.” Trần Tân Bình trầm giọng quát một tiếng, vẫy tay với người bên cạnh: "Đè cô ta xuống, ấn dấu tay, đưa người đi. Xem cha mẹ cô ta có mang tiền đến chuộc người hay không!”
"Ông muốn bao nhiêu tiền tôi có thể đưa cho ông, nhưng tôi không thể đi." Tôi vội vã lùi lại.
Tôi nói: "Nếu không các người cứ lấy nhà trước, lúc trước Trần Toàn Trần Thuận ở bệnh viện, tôi sẽ thanh toán tiền viện phí và thuốc men. Mặt khác chờ cha mẹ tôi trở về, chúng ta lại nói tiếp có được không? Tôi có thể viết giấy nợ, tôi có thể lập bằng chứng!”
" Không.” Trần Tân Bình bình tĩnh lắc đầu: "Cô nhất định phải gả cho Trần Toàn.”
Ông ta vừa nói xong lời này, tôi lập tức nghe thấy có âm thanh tức giận trong đầu, trong lòng trở nên lạnh lẽo.
Nhìn thấy những người đó còn muốn kéo tôi, tôi vội vàng lấy một cái móc áo bên cạnh: “Bây giờ các người chạy nhanh đi, nếu không sẽ mất mạng!”
Tôi nghĩ rằng bọn họ muốn tiền, sẽ chỉ lấy ngôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-dai-nhan/637008/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.