Ấp úng một hồi, nàng vẫn không sắp xếp nổi câu chữ, đành phải “Cái này, cái này” để kéo dài thời gian.
Không xong rồi, đối với bọn đệ đệ chỉ cần nàng quát lớn một tiếng thì mấytiểu gia hỏa sẽ yên ổn lại, nhưng mà đối với tiểu oa nhi đáng yêu trướcmặt này, mình căn bản là không muốn dọa hắn sợ, nhưng mà làm thế nào đểthoát khỏi vấn đề này đây?
“Lộ Nhi hiểu rồi, chắc chắn là giấu đồ ăn nên không cho Lộ Nhi xem.” Chép miệng hai lần, hắn chảynước miếng, bộ dáng kiềm chế nhẫn nại, xem ra là Kim Bảo Nhi đang xấuhổ.
“Không, không phải đồ ăn, chỉ là có mấy thứ khác so với Lộ Nhi thôi.” Nàng xấu hổ giải thích, khoa chân múa tay trước ngực hắn.
Không phải đồ ăn sao? Hắn hơi thất vọng cúi đầu, đôi mắt to lại ngập nước, môi hồng mím lại.
“Có phải tỷ tỷ sợ Lộ Nhi cướp đồ ăn của tỷ tỷ không? Lộ Nhi sẽ không, LộNhi cực kỳ ngoan, trước kia ở trong rừng cùng với ca ca, lúc có đồ ăn Lộ Nhi cũng không tranh của ca ca, nhưng mà ca ca đã chết, Lộ Nhi mới rakhỏi rừng…” Hắn nhỏ giọng nghẹn ngào, lấy bàn tay nhỏ nhỏ lau nước mắt,lông mi rũ xuống, nhìn thật xinh xắn đáng yêu.
Hóa ra không phảihắn bị vứt bỏ, mà là nhà không còn ai… Nghĩ đến lúc trước bản thân mìnhnghe tin cha mẹ rơi xuống vách núi, giống như đòn phủ đầu, may mắn nàngcòn cái gia đình này nên không tới mức sống lang bạt. Nhưng mà Lộ Nhicái gì cũng không có, nói không chừng đến ăn cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-cong-tu-tieu-tuong-cong-cut-di/181525/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.