Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Dưới ánh trăng sáng màu trắng bạc, lụa trăng khẽ tung bay. Trong màn lụa có hình dáng một người đang cuộn mình lại, mi mắt che giấu sự rung động nhẹ nhàng, chân mày khẽ cong lên vì không an lòng. Một lát sau, khuôn mặt người ấy dần dần hòa dịu, bước sâu vào trong mộng đẹp, khóe mắt vẫn còn nước mắt chưa được lau khô, lăn xuống gò má xinh đẹp tuyệt trần, tạo thành một đường rồi biến mất trong lớp vải bông (vải bông ở đây có nghĩa là giường nệm, nước mắt thấm xuống dưới).
Cánh cửa vốn đã được khóa, đột nhiên bị chuyển động bởi một ai đó vô hình, cửa bị đẩy ra không một tiếng vang. Có cơn gió mát thổi vào, cửa gỗ được đóng lại rất nhẹ nhàng.
Người ngủ trên giường không thoải mái, xoay chuyển thân người, lưng đối diện với cửa.
"Bảo Nhi," Một tiếng nỉ non, thân hình trong suốt hiện ra ở trước giường. Khuôn mặt tà mị (gian tà, yêu ma) ấy, đôi mắt màu lam trong veo ấy không chớp một lần, nhìn chằm chằm vào nửa bên mặt vui vẻ khi ngủ của nàng: “Đúng là đứa ngốc!” Hắn đưa ngón trỏ ra, dùng lòng ngón tay chỉ chỉ vào chóp mũi nàng, cánh môi phấn hồng không khỏi lộ ra nét cười.
Nàng nhíu mày từ chối, giống như đồng ý mà cũng giống như “ưm” một tiếng, thở dài.
Thời gian chỉ có ba ngày, vết thương của nàng còn chưa khỏi hẳn, thân hình gầy yếu. Tuy rằng núi Mặc chỉ cách vài dặm đường, nhưng đối với một người có thân thể suy yếu mà nói, muốn leo lên đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-cong-tu-tieu-tuong-cong-cut-di/1526820/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.