Edit: Tịnh Hảo.
Beta: Trịnh Phương.
“Nhị tẩu, vứt bình này đi, ta thật sự không ngửi được mùi bột hùng hoàng (*).”
(*) Hùng hoàng: Khoáng vật có sắc vàng, dùng làm thuốc, có thể giải độc.
Vừa mới bước vào Kim gia, Vân Tinh có chút khó xử mà nhìn bình sứ trong tay Vân Đình, những chuyện khác thì không nói, chính mình thật sự là có chút không thích thứ mùi kỳ quái này.
Cầm bình nhìn một chút, Y Đình nhìn quanh bốn phía, kéo nàng đi tới góc, bộ dáng thần bí.
“Không thể vứt, ta luôn cảm thấy Lộ Nhi có chút kỳ quái, ngươi không phát hiện sao?”
Yên lặng gật đầu. Nàng không thể không thừa nhận, từ sau khi Lộ Nhi tới Kim gia, liền xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, bây giờ ngay cả tướng công cũng thay đổi, nhưng mà, tướng công học giỏi như vậy, nàng ngược lại an tâm không ít.
Die ndđanlequ y ydon
“Cho nên hôm nay ngươi nhịn một chút, cũng chỉ là rắc chút thuốc vào trong viện mà thôi, nếu ngươi thật sự chịu không nổi, thì đốt chút huân hương. Hơn nữa, cũng không phải chúng ta cho hắn ăn bột hùng hoàng, chỉ là rắc một ít trong sân, nếu đại ca hỏi tới, thì nói là rắc thuốc diệt chuột không phải được rồi sao.” Y Đình thấp giọng nói. Dù sao Lộ Nhi cũng là người ngoài, không thể không đề phòng một chút.
Mặc dù nàng không thể nào tin có yêu quái, nhưng Lộ Nhi thật sự có chút kỳ quái, mà tên đạo sĩ kia vừa vặn tìm đến vào lúc này, trong này, nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-cong-tu-tieu-tuong-cong-cut-di/1526801/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.