Đông Công Bằng công tử, thì ra huynh...... không phải đoạn tụ..." Kim Khoáng nghẹn nửa ngày, còn thốt ra một câu không tự nhiên quay mặt nhìn Kim Bảo Nhi đầu óc mê muội, chẳng lẽ..... ăn cả hai? Mọi người đều trầm mặc, chỉ có Lưu Vân ủy khuất mà quật cường mím môi, thỉnh thoảng lại trừng mắt nhìn Đông Công Bằng đang co rúm một góc bằng bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống hắn, D chân dẫm một cái chạy vào trong vườn lấy dao cắt cành làm cây kiếm xoay trong tay mấy cái, nổi giận đùng đùng mà lao tới. Đừng nhìn dáng người nàng mềm mại, với kĩ thuật múa kiếm hiên ngang, bất đồng với trước đây là nhiều hơn một phần sát khí, bén nhọn mà trực tiếp tới, trong tay cầm cây dao cắt cỏ mang theo một cỗ cuồng phong đánh tới. Vợ chồng Kim Chuyên và Kim khoáng bốn người đã sớm nhìn ra mà tránh một bên, chỉ sợ không cẩn thận bị thương, họ từ trước tới giờ luôn biết, Lưu Vân bình thường thì rất ôn nhu, nhưng một khi nổi bão thì chính là... một con cọp mẹ. "Bảo Nhi, cứu cứu ta!" Một phen kéo lấy tay áo của Kim Bảo Nhi, Đông Công Bằng rất không có chí khí núp ở đằng sau của nàng, chỉ lộ ra nửa đoạn tay áo. "Lưu Vân muội muội, có chuyện gì thì từ từ nói, muội cũng đừng tức giận hại thân thể, lại nói thế nào cũng phải nhắm trúng một chút, hắn núp ở đằng sau của ta." Kim Bảo Nhi ngược lại nghiêng mình, cũng không muốn giúp Đông Công Bằng. Lần này, Đông Công Bằng bị dọa đến một đầu mồ hôi, mắt nhìn thấy con dao cắt cành của Lưu Vân đâm tới, một tay ôm giành lấy Lộ Nhi trong lòng của Kim Bảo Nhi, cứng rắn mà chắn trước mặt mình, không có biện pháp, chỉ có một con đường như vậy. "Lộ Nhi, sắc mặt Kim Bảo Nhi biến đổi, ai mà không biết Lưu Vân muội muội điên lên rồi thì không ai có thể ngăn cản, nghe nói một đại hán chín thước đã từng bị nàng hạ gục, cho nên mình mới không dám cũng không muốn giúp Đông Công Bằng nói chuyện, không nghĩ đến hắn thế nhưng lại lấy Lộ Nhi làm bia đỡ đạn, nếu như Lộ Nhi bị thương thì làm sao. Suy nghĩ điều này, nàng vừa muốn xông lên đúng lúc đó không biết làm thế nào Lộ Nhi lại từ trên cánh tay của Đông Công Bằng tuột xuống. "Nhanh, đừng để hắn chạy." Phủi bàn tay nhỏ, giương đôi mắt ngập nước, chỉ vào nam tử đang phát run. Toàn thân Đông Công Bằng cứng đờ, sau đó quả thật là ngay cả đường lui cũng không có, sau lưng là tường, trước mặt là Lưu Vân vẻ mặt hung thần ác sát. "Chịu chết đi!" Lưu Vân hét to một tiếng, dao cắt cành trong tay đột nhiên chuyển hướng bất thình lình, đâm tới trước mặt bốn người vợ chồng Kim Chuyên và Kim Khoáng. "A! Tướng công!" Y Đình kêu to tựa đầu chôn vào lòng của phu quân. Sắc mặt Vân Tinh trong phút chốc trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn cắn răng cố gắng ở trước mặt Kim Chuyên, thấy thế Kim Chuyên sửng sốt, cuống quít ôm eo của nàng xoay người lại, lấy lưng của mình làm tấm chắn. (đoạn này mk k hiểu nên dịch theo cách hiểu của mk. hii.) Nhưng kì quái đao cắt bỗng dừng lại sát khí đúng chóp mũi của Kim Chuyên, chỉ kém một hào là được***. "Lưu, Lưu Vân muội muội, từ trước tới nay chúng ta cũng không đắc tội muội, hôm nay, chiếm tiện nghi của muội là hắn, không phải chúng tôi." Chân của Kim Khoáng đều mềm nhũn rồi, nhưng cũng không quên chứng tỏ trong sạch của bọn họ. " Đông Công Bằng?" Quay đầu lại, liếc nhìn ngay cả đường đều không có người, nàng cười nhẹ: "Hắn tự nhiên là không có quả ngon ăn, nhưng là các ngươi, ân? Chuyện hôm nay, nhưng là..." Kim Khoáng vừa nghe giọng điệu này, tất nhiên hiểu rõ, một tay đẩy đầu cây ra, cười làm lành mà gật đầu. "Yêu, cô nãi nãi, chuyện này chúng tôi đương nhiên là người hiểu rõ, nếu như nói ra ngoài, cha muội không phải bức tử muội, DIỄN ĐÀN LÊ QUÝ ĐÔN tự nhiên là muốn thay muội giữ bí mật, lại nói như thế nào, cũng không thể để muội lấy hắn, tuy nhiên nhà Đông Công Bằng gia sản bạc vạn, hơn nữa hắn thích nam sắc... hay thích nữ sắc, bất kể hắn thích sắc gì, lại luôn đuổi theo đại ca đã nói rõ trong tim của hắn không có cô, làm sao có thể gả cho hắn chứ, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ bí mật này." Y Đình vội vàng ra hiệu cho tướng công nói luôn "vâng, không thể phá hủy danh tiếng của Lưu Vân muội muội." "Kim Khoáng ca ca và tẩu tử đúng là người thông minh, vậy các ngươi đây?" Lưu Vân cười lạnh một tiếng, đầu cây thay đổi phương hướng. "Đương nhiên, cách nghĩ của chúng ta và nhị ca là giống nhau, là giống nhau." Kim Chuyên xoa xoa mồ hôi lạnh ở trên trán, may mắn nàng cũng không tức giận hồ đồ, nếu không, tờ giấy này thật muốn đâm vào trong thịt không đau gần chết mới là lạ. "Rất tốt." Nàng xoay người, rốt cuộc mặt đối mặt với Đông Công Bằng đang trợn to cặp mắt, đôi mắt gần sát. "Ngươi nói, vừa nãy là ai phi lễ ai? Đông Công Bằng, ngươi nếu vẫn còn muốn sống nữa thì câm miệng lại cho ta, lần này coi như bị chó cắn, Lưu Vân ta cũng không phải người cổ hủ như vậy, cùng lắm thì cuộc đời này không lập gia đình. Nhưng ngươi dám phá hủy danh tiết của ta, ta sẽ khiến ngươi suốt cuộc đời không thể động đậy, vĩnh viễn không có ngày chuyển mình!" Ánh mắt lạnh như băng, cơ hồ muốn bắn thủng một thân xác thối tha. Toàn thân run lên, Đông Công Bằng chật vật dựa lưng vào tường thở hổn hển, ánh mắt chẳng biết tại sao lại xẹt qua cần cổ xanh tím của nàng, tầm mắt đang định trợt xuống, đột nhiên cảm nhận được một luồng lãnh phong, vội vàng gật đầu. "Ta thích là nam tử, không phải nử tử, vừa rồi khẳng định là xảy ra vấn đề, nếu không ta sẽ không mất đi lý trí..." Nói phần sau, hắn đã có chút nghẹn ngào lại hối hận cũng đã thành sự thật, mình vậy mà động một nữ nhân! Còn là một Bà Ông. Kim Bảo Nhi nghe được những lời này ánh mắt không khỏi liếc nhìn Lộ Nhi ánh mắt rảnh rỗi dựa vào cây cột bên cạnh xem cuộc vui. trong đầu không khỏi hiện ra một màn, sắc mặt trở nên kinh ngạc lại rất sợ người khác nhìn ra, nhấp môi không nói lời nào. "Đông Công Bằng! Ngươi im miệng cho ta, từ nay về sau chớ để ta lại gặp được ngươi!" Đem đao cắt cành ném đi, Lưu Vân ngồi xổm xuống hung hăng nhặt lên khăn lụa nhét vào trong tay áo, đứng lên đạp vào chân của Đông Công Bằng, xoay người rời đi. Vậy mà mới đi không tới hai bước, cuối cùng cố nén nước mắt không được mà chảy xuống, nàng thẳng sống lưng dứt khoát rời đi. " Lộ Nhi, đệ đi theo ta!" Một tay chế trụ bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lộ Nhi, sắc mặt Kim Bảo Nhi xanh mét đi trở về phòng, thuận tay đóng cửa lại, căn bản không quản sắc mặt ngu ngốc của đám người Kim Chuyên và Kim khoáng, còn có vể mặt bi kịch của Đông Công Bằng. Đợi nàng đóng cửa lại, tay nhỏ vừa trợt, hắn đem giầy đạp một cái, nhanh chóng trèo len giường chui vào mềm tơ tằm mỏng lạnh, vẫy tay với người nào đó khuôn mặt nghiêm túc. "Bảo Nhi mau lại đây, chúng ta cùng nhau ngủ." Giọng nói của hắn nông mềm phảng phất dính thêm một tầng mật đường. "Không được kêu Bảo Nhi, còn có, chuyện của Đông Công Bằng rốt cuộc sao lại thế này, đệ có phải hay không có phải hay không đã bỏ cái gì vào trong trà của hắn?" Nàng vừa mới nâng cao âm thanh lại lập tức giảm âm điệu, phẫn nộ mà đi đến bên giường, đem mền tơ tằm kéo ra. "Bỏ cái gì?" Cũng không phủ nhận nhưng là không thừa nhận, hai tay của hắn chóng lên cằm, hai chân ở trong không trung đạp đạp, một bộ dáng đùa giỡn tàn ngược. Há miệng, nàng dứt khoát đưa tay vào trong lòng ngực của hắn lục lọi, liền lấy ra một gói thuốc nhỏ màu vàng. "Còn dám nói không phải là ngươi làm?" Nàng nhăn mi, từ trước đến nay Lộ Nhi có một thói quen, ăn không xong để ở trong lòng ngực, không nghĩ đến ngay cả hạ dược không xong cũng sẽ dấu ở trong lòng ngực. Cũng bị lục soát, nói không phải cũng không được, hắn dứt khoát lưu loát gật đầu. "Là Lộ Nhi bỏ, nhưng đó cũng là vì tốt cho Đông Công Bằng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]