"Nếu không ngươi cho là lão vì sao đêm hôm khuya khoắt quanh quẩn ở chỗ này? Lần trước không phá hủy tiệm gạo của Kim gia, lão đúng là rất không vui. Hiện tại, Kim gia lại đoạt không ít sinh ý của lão, người bị ép nhưng mà cái gì cũng làm được, có lẽ so với dã thú thì kinh khủng rất nhiều." Gặp phải mình cũng coi là kiếp số của Mạc lão bản. Lộ Nhi hừ nhẹ một tiếng, con chuột trong tay chuyển động càng nhanh. Dien dan le quy don Cứu hay không cứu? Kim Chuyên khó xử đảo quanh tại chỗ, nhìn bộ dạng miệng sùi bọt mép của lão, hình như bệnh không nhẹ a! Nhưng nếu như ông ta chết, như vậy chuyện của mình cũng có thể thoát khỏi sạch sẽ. Dien dan le quy don "Chúng ta về nhà thôi." Cuối cùng hắn cũng quyết định, loại người này không cứu cũng được. Dien dan le quy don "Về nhà gì? Tiệm gạo của Kim gia đều bị chuột ăn hết rồi, nói không chừng, ngày mai ngươi cũng không còn phải là tam công tử của Kim gia mà là một người nghèo ăn xin trên đường." Lộ Nhi giảo cật mà chuyển hai mắt, mặt nghiêm nghị nói. Ba ngày, thời gian của mình không nhiều, không thể lãng phí nữa, nên từ đâu dạy thì từ đó dạy, cũng tuyệt đối không thể bỏ qua. Dien dan le quy don Vừa nghe phải biến thành người nghèo, Kim Chuyên thiếu chút nữa vành mắt đỏ lên, cũng là Kim gia có tiền, nương tử mới có thể gả qua đây, nếu như Kim gia không có gì cả, nương tử có phải hay không sẽ bỏ mình đi? Dien dan le quy don "Ta đi nhị ca tới trợ giúp, Lộ Nhi, đệ về nhà với ta, một người buổi tối trên đường không an toàn." Dắt tay bàn tay nhỏ của Lộ Nhi, cảm giác kì dị mềm mại mà hơi lạnh đó, nhưng trong đầu lại có hai chữ "người nghèo", Kim Chuyên đã không cách nào đi suy nghĩ lại. Dien dan le quy don Xem ra bản tính của hắn không xấu, còn biết quan tâm mình. Lộ Nhi hài lòng gật đầu, đem con vật ở trong tay chuyển qua tay hắn, bộ mặt tươi cười sáng lạn. "Đây là cái gì?" Có lông lại cứng, Kim Chuyên nghi ngờ mà cúi đầu xuống, thừa dịp ánh trăng nhìn xem, không nhìn không quan trọng, vừa nhìn sắc mặt thiếu chút nữa đổi xanh. Dien dan le quy don "Ai, đừng ném, đây có thể chính là chứng cớ." Người nào đó vội vàng khuyên nhủ. "Chứng cớ gì?" Cứng ngắc mà nghiêng mặt sang bên, Kim Chuyên cố gắng ám chỉ mình, kia bất quá là một vật nhỏ, là một vật nhỉ, không phải là chuột chết. Dien dan le quy don "Chứng cứ xác thự ăn gạo của nhà chúng ta." Lộ Nhi trả lời rất là nghiêm túc. "Đông!" Dùng lực ném cho thật xa, không quên lấy vải lụa ra dùng sức lau chùi lòng bàn tay, có cảm giác rất ghê tởm! Lộ Nhi cũng dám đùa bỡn hắn, mình cũng là cầm nó cũng không có biện pháp, nghiệt chướng a! Dien dan le quy don Cười híp mắt. da thịt nhũ bạch tạo nên một tầng nhu quang, hắn khẽ nhếch đôi môi phấn nộn, loại cảm giác này là tốt đẹp như thế, mình chính là rất lâu cũng không trêu cợt người, kể từ Tam phục thiên. Dien dan le quy don "Chờ Đinh chủ quản mua rất nhiều thuốc chuột về, ngươi nhớ đi ông ấy cầm một chút cái đó trở lại, chuột trong Kim gia cũng không ít, mặc dù bảo vệ được tiệm gạo, quần áo trong Kim gia cũng bị chúng cắn không ít." Dien dan le quy don Nhớ tới cảnh bọn nha đầu la hét trong đình viện, hắn bất đắc dĩ nhún vai, Kim gia cũng chỉ có phòng của mình và phòng của Kim Bảo Nhi là không có chuột vào, bởi vì hai căn phòng đó đều có khí tức của hắn, chuột sợ rắn, luôn luôn là thiên địch, mà chuột một khi đã ngửi thấy khí tức của rắn tự nhiên sẽ không dám tiến vào. "Được, nhưng mà những con chuột chết đó có thể hay không có bệnh dịch chuột?" Đây mới là mấu chốt nhất, mày của Kim Chuyên dường như đều nhíu lại. Dien dan le quy don Dịch chuột? Lộ Nhi nghĩ đến những con chuột đó, mỗi con vừa mập vừa lớn, cũng không phải là chuột hoang dã, mà giống như là nuôi nhốt, nếu là như vậy thì sạch sẽ rất nhiều. "Vậy thì ăn con chuột chết đó vậy, ngươi nói hấp hay là nướng đây?" "Ta, ta thà rằng chết cũng không ăn!" Đùa cái gì vậy, ăn chuột, sắc mặt của Kim Chuyên đã bị dọa sợ tới trắng bệch. Dien dan le quy don "Cùng lắm thì chính là đốt trụi những con chuột chết đó, tại sao phải ăn, quá ghê tởm rồi, Lộ Nhi, đệ thật là đã ăn qua chuột?" "Đã ăn qua, rất là ngon, lột sạch da, thì giống như là nướng chim vậy." Hắn rất nghiêm túc gật đầu. "Đứa trẻ này, ngay cả thịt chim với thịt chuột cũng không phân biệt dược, nghe đại ca nói, đệ trước đây sống ở trong rừng, sẽ không đói bụng rồi nhét bùn vào trong miệng chứ? Ta nghe nói qua có không ít người nghèo lúc đói đến mức ngực dán lưng thì sẽ ăn bùn." Lôi kéo cánh bàn tay nhỏ bé, bất tri bất giác, Kim Chuyên ngược lại giọng điệu thương tiếc đầy miệng. Dien dan le quy don Bùn? Thế nhưng mình chưa từng ăn qua, hắn có phải hay không tưởng tượng quá rồi? Lộ Nhi lần đầu nhìn thẳng vào Kim Chuyên, vóc dáng cùng với Kim Bảo Nhi không sai biệt lắm, chỉ là khí tức có nhiều chút nho nhã, thảo nào bị Mạc lão bản khi dễ, đáng tiếc chính là, ỷ vào một chút thông minh liền ôm đi quyền thế của KIm gia. Dien dan le quy don "Ngươi là sợ làm người nghèo, mới có thể muốn làm tổng quản?" Lộ Nhi thẳng tắp nhìn đầu đường, chỉ cần một khúc quanh chính là Kim gia rồi. Dien dan le quy don Nhưng Kim Chuyên nhưng là đột nhiên đứng lại cước bộ, u buồn mà thở ra một hơi vừa sâu lại vừa dài. Dien dan le quy don "Lộ Nhi, đệ không hiểu, ta chỉ là do tiểu thiếp sinh ra, đối với đại ca một thân huyết thống chánh thất tự nhiên là so ra thua kém, mà nhị ca tuy là cùng mẹ sinh ra, cũng là xếp ở trước ta, ở trước mặt bọn họ, ta bất quá là một người không có thân phận cùng địa vị. Dien dan le quy don Đây là tâm kết của hắn cho tới nay, chẳng ngờ nhưng là đi nói cho một đứa trẻ, nhưng nghĩ lại thì sợ gì, mình không nên để cho người khác biết bí mật đều bị Lộ Nhi biết rồi. "Hay là nướng tốt hơn chút ..." Người nào đó trải qua nghĩ cặn kẽ đột nhiên toát ra một câu. "..." Xem ra hắn căn bản cũng không nghe mình nói chuyện, Kim Chuyên buồn bực mà nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]