Trước cửa lớn của Kim gia, có hai bóng dáng lén lút nấp ở trong bụi cây, nắng nóng mặt trời chiếu vào hai người gần như không mở được mắt. Dù muốn chớp mắt cũng không chớp được mà phải nhìn chằm chằm Kim gia để kiểm tra xem có chỗ nào kì quái, cũng có một chút đầu choáng mắt hoa.
"Sư phụ, nếu không người quay về khách sạn nghỉ ngơi trước, chỗ này có con canh là đủ rồi." Bình Sanh rất không đành lòng nhìn sư phụ một thân mặc áo đạo sĩ vừa dày vừa nặng, bên trái cầm một cây kiếm gỗ đào, bên phải cầm một bọc đạo phù. Nhìn lông mày tuyết trắng của người cau lại, phía trên mồ hôi đã tích đầy và nhỏ giọt xuống, lưng áo cũng đã ướt đẫm.
Buồn bực trừng mắt với đồ nhi, lão đạo sĩ giễu cợt một tiếng.
"Ngươi theo vi sư bao lâu, có bao nhiêu đạo hạnh sư phụ còn không biết sao. Bây giờ hai người chúng ta xem như là ăn mày không có bạc, hoàn toàn không có tác dụng, vẫn không thể có nhiều đôi mắt để nhìn. Nhưng mà lão phu không tin tra không ra manh mối. Nhớ ngày đó lúc hàng phục được con cóc vương màu xanh, lão phu có thể ba ngày ba đêm không chớp mắt." Nói đến sự tích lúc đó, y rất vui, nhưng thật ra lúc đó quên mất mình gần tám mươi tuổi, thân thể so với hai mươi mấy tuổi là kém xa.
Bạc và ăn mày có liên quan gì? Bình Sanh bị lời nói của sư phụ làm cho sửng sốt, không phải hòa thượng mới biết dùng bạc? Sư phụ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xa-cong-tu-tieu-tuong-cong-cut-di/1526770/chuong-82-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.